Có người gây chuyện ở Thiên Vân Bang?
Vô số ánh mắt tập trung về phía phủ đệ.
Uy áp Huyền khí tựa như sóng to gió lớn, lại tựa như ý chí của quân vương không thể ngỗ nghịch rít gào nghiền ép về phía phủ đệ.
Rất nhiều cao thủ còn chưa kịp phản ứng lại, căn bản chưa kịp xông ra ngoài, chỉ cảm thấy lực uy áp kinh khủng đập vào mặt, sau đó bọn hắn liền trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất, không thể giãy giụa. Bọn hắn giống như con chó hoang bị cự long quan sát vậy, nơm nớp lo sợ, không dám động đậy.
“Không biết là vị tiền bối nào đến, bản tọa không thể tiếp đón từ xa...”
Một thanh âm kinh nghi bất định không ngừng kích động, từ sâu bên trong tổng đà Thiên Vân Bang truyền đến.
Sâu bên trong Thiên Vân phủ, rốt cuộc nơi cao tầng của bang phái cũng đã bị kinh động.
Hơn mười đạo lưu quang tựa như ám dạ lưu tinh nhanh chóng bay vụt tới từ sâu trong phủ đệ.
Vút vút vút!
Thân ảnh đứng vững trước đại môn, đều là tầng cao nhất trong Thiên Vân Bang.
Trong đó có một người khoác tử y, tóc xám trắng, kim quan ngọc trâm, thân hình khôi ngô cao to, sắc mặt hồng nhuận, biểu tình sắc bén, thần thái uy mãnh tựa sư vương, đôi mắt ẩn chứa tinh quang, mâu quang kinh người. Đó chính là bang chủ Thiên Vân Bang, Độc Cô Kinh Hồng.
Bên cạnh Độc Cô Kinh Hồng có mười mấy thân ảnh cũng khoác tử y, tuổi tác khác nhau từ trưởng lão trong bang đến đường chủ và các hộ pháp.
Ánh mắt những người này đánh giá bốn phía, sau đó rơi vào người Lâm Bắc Thần đã thu lại uy áp.
“Ban nãy chính là các hạ mở miệng gọi sao?”
Độc Cô Kinh Hồng vô cùng kinh ngạc, chắp tay hỏi.
Lâm Bắc Thần hừ một tiếng, rất không khách sáo nói: “Ta hỏi ngươi, có phải Viên Vấn Quân lão sư của hội liên hiệp học viện cao cấp tại kinh thành bị nhốt trong bang của các ngươi?”
Sâu trong mắt Độc Cô Kinh Hồng hiện lên một tia phẫn nộ.
Rất nhiều thập niên nay, Thiên Vân Bang nhanh chóng phát triển, thế lực trải khắp kinh thành, ngay cả đại hành tinh khác cũng đã có phân đà, đà là một quái vật lớn toàn quốc, Cho dù là quan viên có thực quyền của rất nhiều đế quốc khác, khi nhìn thấy hắn cũng phải khách khí. Thế mà thiếu niên mang mặt nạ trước mắt này, giọng nói chuyện lại như thế đang thẩm vấn hắn vậy.
Thế nhưng khí thế mà ban nãy đối phương bộc phát ra lại quá kinh người, gần như là Thiên nhân.
Cường giả võ đạo như vậy, ngược lại không thể ngạnh kháng chính diện được.
“Đúng vậy.”
Độc Cô Kinh Hồng kiếm chế tức giận, gật đầu nói: “Viên Vấn Quân ở đại lao trong phủ đệ.”
“Cho ngươi thời gian một chung trà, thả người.”
Lâm Bắc Thần không hề có dự định khách khí với Thiên Vân Bang, tiếp tục dùng chất giọng mệnh lệnh nói.
“Này... Có thể các hạ có điều không biết.”
Trong con ngươi Độc Cô Kinh Hồng lóe lên tinh quang, kiên nhẫn nói: “Viên Vấn Quân là người nhà của đệ tử Thiên Vân Bang chúng ta, dựa theo quy củ của bang phái cũng coi như là một phần tử của bang phái. Con hắn lừa bán nữ nhi của ta, tàn sát thị nữ của nàng, còn vay nợ một triệu kim tệ ở trong sòng bạc... Ta bắt hắn là chuyện đương nhiên, ta không biết các hạ có quan hệ gì với Viên Vấn Quân, thế nhưng xin đừng coi trời bằng vung mà nhúng tay vào việc của bang phái, phá hủy quy củ của bang phái.”
“Quy củ của bang phái?”
Lâm bắc Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Nó là thứ chó má gì chứ? Một đám ô hợp không ra gì tụ chung vào một chỗ kéo dài hơi tàn mà thôi, lại vẫn tự cho là cao thượng mà tạo ra quy củ, thật sự là buồn cười chết mất.”
“Ngươi...”
“Làm càn.”
“Lớn mật.”
Đại lão của Thiên Vân Bang nghe thấy lời này, nhất thời phẫn nộ mở miệng hét lớn.
Lâm Bắc Thần luồi tình toán với lũ tiểu nhân này.
Hắn nhìn chằm chằm vào Độc Cô Kinh Hồng, nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, giao hay không giao?”
Lửa giận thiêu đốt bừng bừng trong lòng Độc Cô Kinh Hồng, cười lạnh nói: “Giao thì sao? Mà không giao thì sao?”
Cho dù có là Nê Bồ Tát thì cũng có ba phần dáng vẻ quê mùa.
Bị người khác đánh tới cửa, bị chỉ mặt gọi tên mà bức bách, tuy thực lực của đối phương rất mạnh, thế nhưng trước mắt bao người như vậy, bọn hắn mà nhượng bộ thì sau này Thiên Vân Bang còn làm việc trong kinh thành thế nào được chứ?
“Giao, vậy đêm nay coi như để cho ngươi nhớ lấy, cái quy củ bang phái chó má gì đó, thứ ở dưới mặt bàn thì cứ để dưới mặt bàn, đừng đem lên.”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: “Không giao... Ha ha, vậy đơn giản hơn, qua đêm nay sẽ không còn Thiên Vân Bang.”
Lời này vừa ra, tựa như sấm sét.
Tất cả mọi người đều chấn kinh.
Khẩu khí thật lớn.
Nhiệt độ trong không khí nhanh chóng giảm đi.
Mấy người Lý Tu Viễn cũng thật không ngờ bạn học Cổ tới cứu người, vậy mà lại là phương pháp cứu như thế này.
Vốn dĩ bọn hắn cho rằng, bạn học Cổ sẽ âm thầm lẻn vào hoặc là đăng môn bái phỏng, gặp mặt Độc Cô bang chủ, sau đó thoảng triển lộ ra thực lực uy hiếp đối phương, cuối cùng nổ ra chiến tranh.
Ai ngờ lại trực tiếp khí phách mở ra cửa sau.
Đây là phương pháp làm việc của cường giả võ đạo sao?
Hai mắt đám nữ học viên Cam Tiểu Sương hiện lên hoa đào nhìn vào Lâm Bắc Thần.
Trong quan niệm của các nàng, lần đầu tiên ý thức được, thì ra cường giả chân chính lại khí phách và phong cách như vậy.
Ai mà nghĩ được, thiếu niên chuyện trò vui vẻ với các nàng trong tửu lâu, thiếu niên đeo mặt nạ cho các nàng cảm giác ôn nhu chăm sóc, hào sàng trượng nghĩa lại có một màn liều lĩnh mà bá đạo như vậy, nhiều loại khí chất khác nhau tràn ngập sự mâu thuẫn như thế tụ lại trên một người đã đánh thẳng vào thị giác các nàng, khiến các nàng vô cùng rung động.
Nếu đám người Cam Tiểu Sương mà sinh ra ở Trái đất thì chắc chắn sẽ biết, đây là phong thái bá đạo tổng tài trong truyền thuyết.
“Ha ha, các hạ thật sự muốn tiêu diệt Thiên Vân Bang ta?”
Độc Cô Kinh Hồng giận quá hóa cười, nói: “Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có bản lĩnh này hay không.”