Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1202: Trúng thuật




"Phù thuật, là phù thuật nguyền rủa, Lâm đại thiếu cẩn thận..."

Lâu Sơn Quan nhìn thấy cảnh này, dường như hiểu được cái gì đó, lớn tiếng nhắc nhở. Phù thuật?

Đó là cái gì?

Lâm Bắc Thần giữa lúc nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy tay phải cầm kiếm trở nên nóng bỏng kỳ dị.

Khi ngẩng đầu nhìn lên, lập tức kinh hãi. Thì ra không biết từ lúc nào, trên mu bàn tay, một vệt đỏ tươi, giống như bệnh mày đay thời kỳ bộc phát, đang nhanh chóng mở rộng.

Đó là vừa rồi khi chiến đấu, dính một giọt máu tươi của đối thủ.

Chuyện xảy ra khi nào vậy?

Trước khi Lâm Bắc Thần còn chưa phát giác. Trúng thuật rồi.

Hắn lập tức phản ứng lại.

Đối diện.

Khuôn mặt của Bạch Phát Kiêu Quỷ ẩn chứa vẻ giễu cợt, dựng trượng ở trong hư không trước người, hắc trượng cố định một mảnh trời đất, đôi tay mười ngón của ông ta tật trương tật hợp như ảo ảnh, không ngừng kết ấn.

Theo ấn pháp biến ảo, năng lượng trong bốn phương trời đất không ngừng bị rút ra, tụ tập bên trong phù lục tơ máu này.

Tơ máu phù lục, nguỵ hồng yêu dã mãnh liệt.

Đi kèm là chấm đỏ 'Bệnh mề đay' trên mu bàn tay của Lâm Bắc Thần, trong nháy mắt cảm giác đau bỏng kịch liệt bộc phát ra, sau đó giống như bóng nước phủ lên, bắt đầu từ những vị trí như cổ tay, cánh tay bao phủ tới.

"Đây chính là phù thuật sao?"

Lâm Bắc Thần có chút kinh ngạc.

Một loại sức mạnh khác ngoài hệ thống võ đạo Huyền khí?

Hoặc là phân nhánh tiến cấp của Huyền Văn?

"Đại thiếu, hắn là trận sư thiên nhân, không thể khinh thường, đừng để trúng thuật..." Lâu Sơn Quan vô cùng căng thẳng phá không truyền đến lời nhắc nhở.

Lâm Bắc Thần thở dài một hơi.

Đợi hài tử chết đói sữa mới tới.

Sao ngươi không nhắc nhở sớm hơn một chút?

"Muộn rồi."

Bạch Phát Kiêu Quỷ đã hoàn tất mọi chuyện, nhìn cánh tay phải đỏ bừng như nhuốm máu của Lâm Bắc Thần, ngay cả Ngân Kiếm trong tay, trong nháy mắt cũng tan chảy thành nước thép, phát ra tiếng cười lớn tàn bạo.

Thân hình của ông ta phá không, giữa lưu quang lấp lóe, đã đến trước mặt Lâm Bắc Thần, một trượng đập xuống đỉnh đầu của Lâm Bắc Thần.

"Giết ngươi rồi tra hỏi hồn phách của ngươi, vật mà Lâm Cận Nam để lại trên người ngươi sẽ rõ ràng thôi."

Bạch Phát Kiêu Quỷ với ánh mắt tàn nhẫn, có chút nôn nóng.

Nhưng mà ——

Bùm!

Lâm Bắc Thân vốn nên lâm vào sự đau nhức kịch liệt đồng thời bị phù thuật trấn trụ, đột nhiên giơ tay nắm lấy hắc trượng, cổ tay lắc một cái.

Lực phản chấn đáng sợ vọt tới, Bạch Phát Kiêu Quỷ trong nháy mắt đã nghe được âm thanh xương bàn tay đang nắm chặt hắc trượng của mình vỡ nát.

Điều này là không thể nào?

Hắn rõ ràng đã trúng thuật.

Một khi trúng thuật, cho dù là một thiên nhân cấp một siêu việt, cũng không thể nào phá thuật nhanh như vậy.

Trong sự hoảng hốt, Bạch Phát Kiêu Quỷ trong nháy mắt phát động phù thuật, liền muốn thoát khỏi khoảng cách nguy hiểm.

Nhưng Lâm Bắc Thần sớm đã có đề phòng, một tay khác giữ lấy cổ của ông ta.

Ánh bạc loé lên.

Sức mạnh không giống với Huyền khí tiên thiên kim hệ mà Lâm Bắc Thần đã thể hiện ra trước đó, trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể của Bạch Phát Kiêu Quỷ.

Thuật thế của ông ta vừa rồi, trong nháy mắt đã bị hắn đuổi tản đi.

Trong khoảnh khắc này, ông ta hiểu được tại sao Lâm Bắc Thần không bị thuật của mình trấn trụ.

Thì ra trong cơ thể của hắn, lại còn tồn tại một loại Huyền khí tiên thiên khác.

Huyền khí tiên thiên có thể khắc chế thuật lực.

Bất cẩn rồi.

Bạch Phát Kiêu Quỷ vùng vẫy.

Nhưng Huyền khí trong cơ thể không cách nào điều động dù chỉ một chút.

Một thân tu vi Huyền Thuật thông thiên cũng khó có thể thi triển ra.

"Ngươi..."

Ông ta vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Ngươi lại là tiên thiên song hệ?" "Kinh ngạc không, kích thích không, bất ngờ không?"

Lâm Bắc Thần bóp chặt cổ của Bạch Phát Kiêu Quỷ, nói: "Bây giờ có thể nói chuyện một chút rồi, là ai phái ngươi tới?"

Con ngươi màu xanh lục của Bạch Phát Kiêu Quỷ chuyển động, nói: "Ngươi biết thì có thể làm gì được chứ, chung quy cũng là người mà ngươi không chọc nổi, chi bằng không biết."

"Hiên tại ta đang rất tức giận."

Năm ngón tay của Lâm Bắc Thần chậm rãi phát lực, bóp bến mức đôi mắt của Bạch Phát Kiêu Quỷ phát xanh, nói: "Ngựa của ta không còn nữa, thuộc hạ của ta cũng hy sinh mấy người, ta rất tức giận, ngươi tốt nhất nên thành thật giải thích, bằng không e rằng ta sẽ không khống chế được ở tính khí của mình mà đem ngươi thiêu chết... Nói, nói thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị."

Bạch Phát Kiêu Quỷ chỉ cảm thấy xương cổ phát ra tiếng răng rắc, huyết dịch trong mạch máu đang điên cuồng đè ép trong đại não.

"Được được, ta nói, ta nói."

Ông ta theo bản năng mở miệng, nói: "Nói... Nói thật sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị."

Lâm Bắc Thần: (⊙_⊙)?

Cmn.

Đồ chó này giở chiêu này với ta.

Lại dám lẻo mép ở đây?

"Có phải ngươi cảm thấy ngươi rất hài hước hay không?"

Lâm Bắc Thần chuyển vận Tinh Thần Tiểu Hỏa, hoả lực màu bạc mà người bên cạnh không thể nhìn thấy được, truyền vào trong cơ thể của Bạch Phát Kiêu Quỷ.

"A..."

Ông ta đau đớn hét lên: "Đại Càn*, Đại Càn..." Lâm Bắc Thần: ? (? )

Trả tiền?

(*đồng âm)

Đồ chó này, lúc này, còn đòi ta trả tiền? Còn cần tiền không cần mạng hơn cả ta. Không có cách nào trao đổi.

Chết đi.

Vẫn là liếm bao quan trọng.

Trong mắt hắn lấp loé hung mang, sát ý lưu chuyển, liền muốn động thủ.

"Đế quốc Đại Càn, là sứ đoàn của đế quốc Đại Càn..."

Bạch Phát Kiêu Quỷ cảm nhận được sát ý của Lâm Bắc Thần, mặc dù không hiểu tại sao mình lại chọc cho thiếu niên này tức giận như thế, nhưng vẫn muốn nỗ lực một lần.

Lâm Bắc Thần: (?? )!