Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1201: Huyễn ảnh




Lâm Bắc Thần trong trận chiến nhìn thấy cảnh này, rất hài lòng gật đầu.

"Không sai, đây mới là việc mà một người thân là giá trị vũ lực đệ nhị như ngươi nên làm."

Hắn đưa ra lời khen đối với Lâu Sơn Quan.

Ông lão Bạch Phát Kiêu Quỷ thấy vậy, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Thiếu niên này lại có thể phân tâm khinh thường như vậy?

"Giết."

Hắc trượng huyễn hoá ra kiếm ảnh ngập trời, tầng tầng rơi xuống.

Lâm Bắc Thần vung kiếm ngăn lại.

Keng keng keng.

Kiếm trượng va chạm vào nhau chấn động vang lên tiếng oanh minh, vang vọng đất trời.

Nếu như kết cục của cuộc chiến này là một bộ Anime, vậy kinh phí đặc hiệu của cuộc chiến lúc này nhất định là đang điên cuồng thiêu đốt, công ty nhỏ bình thường tuyệt đối sẽ phá sản trong nháy mắt.

Phía trên sườn núi quanh cốc lại có sóng tuyết quay cuồng.

Giống như lại có tuyết lở.

"Rút, tới chỗ đất cao đi."

Phi Tuyết Nhất Sát quyết định rất nhanh, đưa ra lựa chọn.

Đám người trong doanh trại phản ứng cực nhanh, cấp tốc rút lui, cố gắng hết sức cách xa chiến trường của hai đại thiên nhân, để tránh bị liên luỵ.

Nhất là Vương Trung, chạy còn nhanh hơn chó.

Còn thân là đại diện cho giá trị vũ lực đệ nhị trong số các nhân vật chính cung chính phái xuất trường, biểu hiện của Lâu Sơn Quan lại rất có nghĩa khí.

Hắn đang cật lực yểm trợ đám người.

Khó khăn lắm mới rút lui đến khoảng cách an toàn, khi ngẩng đầu lên nhìn lại, trong lòng của Lâu Sơn Quan trào dâng sóng to gió lớn.

Bởi vì hắn phát hiện, trong chiến trường, Lâm Bắc Thần lại có thể áp chế lão thiên nhân Bạch Phát Kiêu Quỷ kia.

"Thiếu niên mới thăng cấp thiên nhân, làm sao có thể có chiến lực mạnh như vậy?"

Mặc dù đã từng nhìn thấy qua hình ảnh lưu lại và tình báo về việc Lâm Bắc Thần chém giết Lương Viễn Đạo nhập ma, Lâu Sơn Quan vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì uy áp chiến đấu do Bạch Phát Kiêu Quỷ trước mắt này tản phát ra, thấp nhất cũng là trình độ thiên nhân cấp hai.

Một thiên nhân cấp hai, thật sự đánh không lại thiên nhân vừa mới thăng cấp?

Rất hoang đường.

Nhưng lúc này lại là sự thật.

Lâu Sơn Quan đột nhiên nhớ tới những lời mà lão thiên nhân Bạch Phát Kiêu Quỷ này đã nói trước đó.

Cái gọi là mặt dây chuyền Tinh Thần Thạch màu đỏ kia, rốt cuộc là thứ gì?

Lại có thể khiến cho thiên nhân thần bí này cũng phải quan tâm như vậy?

Ý ngoài lời của Bạch Phát Kiêu Quỷ chỉ thẳng vào nguyên nhân mà tu vi của Lâm Bắc Thần nâng cao có liên quan đến việc tiền chiến thần của đế quốc Lâm Cận Nam mất tích trước đó.

Chẳng lẽ trên thế giới này, còn có thể nhân tạo tốc thành thiên nhân cũng không chừng?

Không thể nào.

Lâu Sơn Quan ngay lập tức phủ định loại suy luận này.

Hắn thân là võ đạo đại tông sư đỉnh phong, đã đứng trên ngưỡng cửa tấn thăng không biết bao nhiêu năm rồi.

Biết rõ sự đáng sợ của cảnh giới thiên nhân.

Chỉ có thần linh mới có thể có thành tựu thiên nhân.

Hắn ngẩng đầu nhìn trận chiến trên bầu trời, cảm nhận giao động Huyền khí tiên thiên bên trong chiến trường, cẩn thận cảm ngộ.

Đối với cường giả ở cảnh giới như hắn mà nói, quan sát học hỏi trận chiến sinh tử cấp thiên nhân ở khoảng cách gần như vậy, có lợi ích rất lớn.

Ầm!

Lại lần nữa oanh kích.

"Phốc..." Ông lão Bạch Phát Kiêu Quỷ cuối cùng cũng bị phá vỡ phòng ngự, bị kiếm quang chấn động đến mức miệng phun máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Còn Ngân Kiếm trong tay Lâm Bắc Thần cũng ngay lập tức vỡ nát.

Lập tức phân rõ cao thấp.

Lâm Bắc Thần chiếm ưu thế tuyệt đối.

"Đáng tiếc, kiếm thông thường khó mà hoàn toàn tiếp nhận lực lượng của ta... haizz, Tử Điện Thần Kiếm lại đang ở trong Baidu Netdisk không lấy ra được, thật lúng túng."

Lâm Bắc Thần tiện tay lại đổi một thanh Ngân Kiếm mới.

Hắn không chút do dự, một kiếm chém ra.

Kiếm Tam.

Đột kích, cận thân, đâm ra.

Một mạch mà thành.

Bạch y lưu lại một vòng cung bạc trong hư không.

Thiếu niên khuôn mặt anh tuấn, phong tình của một kiếm này giống như Trích Tiên giáng trần.

Xoẹt!

Kiếm quang đâm xuyên qua thân thể của ông lão Bạch Phát Kiêu Quỷ.

Nhưng nháy mắt sau đó, thân thể của người sau, tiêu tán giống như một đám khói xanh.

Huyễn ảnh?

Trong lòng của Lâm Bắc Thần liền kinh ngạc.

Phía sau truyền đến năng lượng giao động mờ mịt.

Lâm Bắc Thần không chút nghĩ ngợi, trở tay một kiếm chém ra.

Kiếm Thất.

Kiếm phong chi tường.

Mấy chục giọt máu tươi bị tường gió cách trở, không thể đánh vào người Lâm Bắc Thần.

Chân thân của ông lão Bạch Phát Kiêu Quỷ ở ngoài trăm mét, trên khuôn mặt nhăn nheo giống như vỏ quýt lộ ra vẻ khác lạ.

Lúc này loại kiếm pháp gì lại có thể ngăn trở được thuật của mình chứ?

Nhưng mà, sau khi cảm ứng một chút, trên mặt của Bạch Phát Kiêu Quỷ hiện ra một nụ cười lạnh quỷ quyệt: "Huyền khí tiên thiên kim hệ sao? Ha ha, sức sát phạt quả nhiên kinh người, nhưng... Kết thúc rồi."

Lâm Bắc Thần giơ kiếm ngang trước ngực, khá tò mò nói: "Kết thúc cái gì, phân thân vừa rồi kia là thiên nhân kỹ của ngươi à?"

Chân giả phân thân, trực tiếp lừa gạt cảm giác của hắn, tuyệt đối không phải là chiến kỹ cấp Tinh thông thường.

Bạch Phát Kiêu Quỷ không trả lời.

Ông ta thở dốc kịch liệt, lồng ngực phát ra âm thanh quỷ dị giống như một cái ống bễ cũ kỹ, nhấp nhô kịch liệt.

Vết máu phun ra trước đó, một bộ phận bị bức tường kiếm phong của Lâm Bắc Thần chặn lại, một bộ phận khác lấp loé hồng mang quỷ dị, lơ lửng trong không khí bên cạnh hắn, chậm rãi lưu động, giống như một ngòi bút vô hình bị triển hiện, phác hoạ ra từng đường nét quỷ dị trong không trung.

Những đường nét màu máu này giống như thuật Huyền Văn, nhưng lại có chút khác biệt.

Lâm Bắc Thần cầm kiếm cẩn thận quan sát.

Bức đồ án kia là thể kết hợp giữa văn tự với đường nét, trở thành từng thể độc lập hình chữ nhật, hư ảo lơ lửng xung quanh cơ thể của Bạch Phát Kiêu Quỷ, lâu lâu hồng mang mãnh liệt tựa như đám lửa thiêu đốt...

Điều này khiến Lâm Bắc Thần có chút quen mắt.

Hắn ngay tức khắc liền liên tưởng đến các đạo sĩ Mao Sơn ở kiếp trước dùng giấy vàng và chu sa vẽ ra bùa trấn quỷ.