Thì ra là ý này.
Đế quốc Đại Càn, đó là thành viên của liên minh đế quốc trung ương sao?
"Đế quốc Đại Càn tại sao muốn đối phó ta? Ta lại không chọc giận bọn họ, có phải là ghen ghét với dung mạo đẹp trai của ta hay không?"
Lâm Bắc Thần thu hồi một bộ phận Tinh Thần Tiểu Hỏa, nổi giận đùng đùng hỏi thăm.
Bạch Phát Kiêu Quỷ ho khan kịch liệt.
Năm ngón tay của Lâm Bắc Thần hơi buông lỏng.
"Đại Càn không muốn đế quốc Bắc Hải tiếp tục kéo dài hơi tàn, một thiên nhân mới xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến bình xét cấp bậc đế quốc, mang đến cơ hội chuyển biến cho đế quốc Bắc Hải..."
Bạch Phát Kiêu Quỷ vội vàng trả lời.
Lâm Bắc Thần nghe xong, tin một nửa.
Lý do đã nói ra.
Nhưng mà, đế quốc Đại Càn này chẳng lẽ là cha của đế quốc Cực Quang hả?
Lại có thể thù hận đế quốc Bắc Hải như vậy?
"Vụ nổ trên phi thuyền trước đó, có phải là các ngươi giở trò quỷ hay không?"
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
"Không phải."
Bạch Phát Kiêu Quỷ vội vàng nói: "Không... Không liên quan gì đến chúng ta, kế hoạch ban đầu của chúng ta chính là bày trận hạ thuật trên bầu trời của Phong Ngữ hành tỉnh và Thanh Sương hành tỉnh, ám sát ngươi, làm nổ tung phi thuyền cũng nằm ngoài dự liệu của chúng ta, dẫn đến việc các ngươi còn chưa tiến vào trận khu, sự sắp xếp của chúng ta trước đó, toàn bộ đều uổng phí, cho nên ta mới hiện thân tự mình động thủ..."
"Thật chứ?"
Lâm Bắc Thần nghe thấy mà da đầu phát tê.
Thật nguy hiểm.
Cái này thật sự là trước có sói sau có hổ.
Bạch Phát Kiêu Quỷ ho khan, gật đầu lia lịa: "Là... Là thật, ta... Ta đã cao tuổi, khí huyết đã rất suy bại, không phải vạn bất đắc dĩ, trước giờ ta đều không tự mình xuất thủ, vận chuyển Huyền khí, hao phí khí huyết, đều sẽ hao tổn tuổi thọ của ta...Ta chính là trận sư thăng cấp thiên nhân, là Huyền Lục thuật sĩ, giao thủ chính diện không phải là phong cách của ta, nếu không phải là bất đắc dĩ, ta sẽ không hiện thân..."
Có lý có lẽ, khiến người ta tin phục.
Cho nên Lâm Bắc Thần đã tin rồi.
Cũng một trận sợ hãi khôn cùng.
Nếu như lúc đó không có phi thuyền nổ tung, trực tiếp xâm nhập vào trận khu bố trí của Bạch Phát Kiêu Quỷ, e rằng tổn thất càng lớn hơn, thập tử nhất sinh.
Vậy vấn đề tới rồi.
Trong phi thuyền trước đó, thiết kế gây nổ, lại là ai làm vậy chứ?
Tại sao một tiểu thiên nhân bình thường không có gì lạ như ta có thể trêu chọc nhiều kẻ thù như vậy chứ?
Còn cái tên khốn kiếp ngang ngược càn rỡ Vệ Danh Thần kia, lại còn sống khoẻ mạnh?
Chắc chắn không phải vấn đề của ta.
Là vấn đề của thế giới này.
Lâm Bắc Thần đưa ra kết luận.
"Những gì mà ta biết đều đã nói cả rồi, ngươi tha cho ta."
"Ta...Ta là bởi vì thọ nguyên không có mấy, cho nên mới đồng ý với sứ đoàn đế quốc Đại Càn xuất thủ ở đây, để đổi lấy thần đan kéo dài tính mạng."
"Ta với ngươi không thù không oán... Ngươi thả ta ra, chúng ta còn có thể kết giao bằng hữu."
Dục vọng cầu sinh của Bạch Phát Kiêu Quỷ rất mạnh.
"Giao con mẹ ngươi, ngươi nhìn ngươi xem."
Lâm Bắc Thần khinh bỉ nói: "Ngươi đường đường là thiên nhân, đến một chút cốt khí cũng không có, ta tùy tiện uy hiếp một chút, ngươi cái gì cũng khai ra hết rồi, ngươi có coi thường bản thân mình không."
Bạch Phát Kiêu Quỷ: ? (o『o? )?
"Càng là người bị chôn cổ trong đất vàng, càng sợ chết, lão phu... Còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, không muốn chết, không sống đủ, muốn sống thêm..."
Người là đao thớt, ta là cá thịt, Bạch Phát Kiêu Quỷ chỉ có thể có tư thái đoan chính tiếp tục quỳ xuống, cầu khẩn nói: "Chỉ cần không giết ta, cái gì cũng có thể thương lượng, ta có thể giúp ngươi đi tố cáo sứ đoàn đế quốc Đại Càn, ta có thể làm nhân chứng..."
"Muốn làm nhân chứng?"
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là đang lừa gạt mình.
Lão già này còn sợ chết hơn cả Vương Trung, làm sao có thể vì một hậu bối mà đi đắc tội với đại đế quốc?
Chắc chắn là muốn tìm cơ hội bỏ trốn, hoặc là tìm cơ hội phản sát.
Manh tâm làm bậy.
Không dễ khống chế.
Lâm Bắc Thần lắc đầu, nói: "Không cần nữa."
Sau đó, cổ tay của hắn liền vặn một cái.
Răng rắc.
Cổ của Bạch Phát Kiêu Quỷ liền bị vặn gãy.
"Ưm ưm..."
Bạch Phát Kiêu Quỷ không thể tin nổi nhìn Lâm Bắc Thần: "Ta, ngươi... Ta..."
Ta cũng đã khai ra rồi, tại sao vẫn giết ta?
Xùy!
Một thanh Ngân Kiếm đâm xuyên trái tim của hắn.
Cmn?
Lại còn bổ đao?
Ý thức tan rã, ông ta khiếp sợ nhìn Lâm Bắc Thần.
Tâm tư của thiếu niên này thật tuyệt. Ông ta quả thực là dự định ứng phó với nguy cơ trước mắt, sau đó lại nghĩ cách phản sát.
Kết quả...
Không có cơ hội nữa.
Khoảnh khắc sau đó, Lâm Bắc Thần dường như cảm thấy không quá chắc chắn, suy cho cùng sức sinh mệnh của cường giả thiên nhân ngoan cường, thủ đoạn của Huyền lục thuật sĩ lại nhiều, lỡ như gãy mất cái cổ nát trái tim vẫn còn không chết thì sao? Thế là Lâm đại thiếu dứt khoát thúc động Tinh Thần Tiểu Hoả, trực tiếp thiêu đốt thi thể của ông ta.
Chú thuật mà Bạch Phát Kiêu Quỷ lấy làm kiêu ngạo nhất, gặp phải lực thiên khắc, cũng không phát huy ra được chút tác dụng nào.
Chết oan uổng.
Một cái túi trữ vật màu đen viền vàng từ bên trong tro cốt của thi thể rơi ra.
Cùng rơi ra còn có hắc trượng và một hạt trân châu màu xanh ngọc, quay tròn phát sáng, màu sắc giống với đôi mắt của Bạch Phát Kiêu Quỷ.