Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1200: Tinh thần thạch




Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------------------

Ầm ầm!

Tuyết lở lăn xuống càng lúc càng gần. Lâm Bắc Thần đột nhiên giơ kiếm lên chém. Thanh kiếm xoay tròn trên không. Ban đầu, vết chém hư không, mũi kiếm trong không trung tạo nên độ cong nửa cung tròn, ma sát tạo ra tia lửa. Sau đó thanh kiếm với tốc độ nhanh chóng trở nên giãn nở to hơn, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm dài hơn ba trăm mét, một nhát chém vào tuyết lở dữ dội kia. Kiếm khí vô hình nhanh chóng chém đôi tuyết lở nhưng vẫn lăn nhanh xuống dưới.

“Vẫn chưa chặn lại?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâu Sơn Quan và Phi Tuyết Nhất Sát đột nhiên biến sắc. Nhưng rất nhanh, bọn họ cũng hiểu bí ẩn của nhát kiếm đó. Chỗ tuyết lở bị thanh kiếm chém vào đột nhiên tách ra hai bên, giống như sóng biển dữ dội đột nhiên phân luồng. Khe hở tách ra ban đầu rất nhỏ, nhưng tuyết lở lăn xuống nó cũng dần dần trở nên to hơn. Đợi đến khi mọi người phản ứng lại, tuyết lở cao hơn hai mươi mét lướt qua hai bên doanh trại.

Rầm rầm rầm!

Tuyết lở dừng lại, bọt tuyết bay ra. Lúc này mọi người mới nhìn thấy, nơi trăm mét hai bên doanh trại, dốc thoải ban đầu giờ đã trở thành khe tuyết mới, giống như há chiếc miệng khổng lồ màu trắng, “ngậm” doanh trại trong miệng. Tránh qua một kiếp. Bóng hình Lâm Bắc Thân đang đứng trên thanh kiếm trên không trung cao hơn trăm mét.

Trên gò tuyết cao chót vót, một thân hình ông già tóc bạc cúi khom, chống gậy đen, giống như ma quỷ trong đêm tối, con ngươi màu xanh nhạt phát ra ánh sáng, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, tóc thưa thớt bay trong gió giống như cành cây khô cuối mùa thu bay ngổn ngang.

Khoảnh khắc nhìn thấy ông già này, Lâu Quan Sơn nhíu mắt lại, tim đập thình thịch.

Cường giả! Một cường giả rất đáng sợ!

Sự tồn tại cấp thiên nhân. Tuyết lở khi nãy nhất định do người này làm ra. Trong đầu hắn, nhanh chóng hiện ra vô số cái tên của cường giả cấp thiên nhân, nhưng không có người nào, có thể giống với ông già giống như ma quỷ này.

Một thiên nhân không biết tên, chuyện này có chút quỷ dị. Phải biết rằng cường giả cấp thiên nhân vì muốn có được phong hiệu, buộc phải đến hiệp hội thiên nhân của Nhân tộc để chứng nhận đăng ký, mới có thể có được tài nguyên, quan hệ và địa vị do hiệp hội cung cấp, thông thường đều đi chứng nhận, đặc biệt là có được phong hiệu, có thể có được sự đồng ý của thần linh, hoàn thiện thiên nhân kỹ của mình, hoàn thiện hoàn mỹ, tìm được con đường ra cuối cùng. Có rất ít thiên nhân sống hoang dã không chứng thực. Kết quả bây giờ lại xuất hiện một người. Lẽ nào là đóng giả? Lâu Quan Sơn nghĩ ngợi, không lên tiếng. Cường giả cấp thiên nhân xuất hiện, đó không phải người bọn họ có thể đối phó được. Trời sập xuống có kẻ cao đỡ. Trước mắt kẻ cao đó chính là Lâm Bắc Thần. Tâm tư của những người khác chắc hẳn cũng như vậy. Vương Trung trốn sau người Thiến Thiến và Thiên Thiên run bần bật, nét mặt sợ hãi, dáng vẻ lúc nào cũng chuẩn bị bỏ chạy.

Tiêu Bính Cam chuyên tâm ăn chân gà, thêm đồ ăn cho mình. Quang Tương và con nuôi của nó không biết đã đi đâu. Tay Tiêu Dã giữ lấy chuôi kiếm. Mọi người đều nín thở. Lão thiên nhân ma quỷ giống như một ông già sắp hết hơi kia đang đứng trên hang tuyết, mang lại sự uy hiếp, quả thực quá nghiêm trọng.”

“Ông già, nói tên đi.”

Lâm Bắc Thần ý trí hưng phấn: “Dưới thanh kiếm của mỹ nam ta, không chết chỉ có thiên nhân vô danh.”

“Ha ha, không ngờ rằng Vân Mộng Thành vẫn có thể xuất hiện một thiên nhân mới, chỉ là, xuất hiện quá nhanh rồi.”

Giọng nói của ông ta giống như hai tảng đá ma sát vào nhau, trong giọng nói mang theo vẻ già nua và không khí đầy vẻ đe dọa, nói: “Là một người tài, đáng tiếc là quá nóng vội, vội vàng xuất hiện, để lộ quá sớm, nếu như ngươi âm thầm tu luyện, che giấu thực lực, qua mấy năm nữa, có lẽ thực sự có thể có thành tựu.”

“Đừng phí lời, mau nói tên.”

Lâm Bắc Thần nhếch môi, móc ngón tay nói: “Ngươi mau lại đây.” “Không vội, không vội... nhóc con, đừng nóng vội, chết nhanh đấy.”

Đôi mắt xanh của ông ta nhìn Lâm Bắc Thần, tỉ mỉ quan sát, giống như đang phán đoán gì đấy, thở nặng nề, nói: “Tu luyện cơ thể khỏe mạnh như vậy... à, đương nhiên rồi, nếu không, sao có thể chịu đựng được sức mạnh đó, nhóc con, trước khi phụ thân ngươi mất tích, có phải đưa một mặt dây chuyền tinh thần thạch màu đỏ cho ngươi, mà ngươi đã làm mất nó rồi phải không?”

“Làm mất? Mất con mẹ nó.”

Lâm Bắc Thần nói: “Liên quan gì đến ông.”

Nhưng trong lòng hắn lại đang nghĩ ngợi rất nhiều. Ông già này hiển nhiên cho rằng bản thân cùng với tốc độ nhanh chóng trở thành thiên nhân, có liên quan đến phụ thân hời chiến thần.

Tinh thần thạch màu đỏ? Đó là gì chứ? Ông già này có phải đã xem “Tinh thần biến” không? Ông già cười lên đáng sợ giống như cú đêm. Phản ứng của Lâm Bắc Thần khiến ông ta hài lòng.

Trong đôi mắt màu xanh lưu chuyển một ánh mắt lạnh lẽo mang hàm ý “quả nhiên bị ta nhìn thấu”.

“Lâm Cận Nam vì kẻ ngu dốt như ngươi quả thực hao tốn tâm tư.., thôi được rồi, nếu như ngươi không muốn nói, ta sẽ cho người biết, thiên nhân mới thăng cấp trước mặt thiên nhân chân chính chỉ là một đứa trẻ, ha ha, lão phu có cách khiến ngươi nói sự thật...”

Ông ta cười quỷ dị, thân hình dần dần đứng thẳng lên.

Huyền khí tiên thiên quỷ dị màu đen bộc phát đứng trên đỉnh tuyết đen cao cả trăm mét, không khí đều bị nhuốm thành màu đen, khiến người ta sợ hãi, ông ta lấy gậy làm kiếm, chĩa thẳng về trước.

Mọi người chỉ cảm thấy đờ đẫn. Cây gậy đó đã đâm trước người Lâm Bắc Thần. Phập

Tiếng va chạm vang lên.

Keng!

Thanh kiếm tóe lửa.

Kiếm vàng và cây gậy đen va chạm vào nhau. Huyền khí mắt thường nhìn thấy bộc phát từ điểm va chạm, phát động khí lưu, giống như sóng to gió lớn, cuốn đống tuyết lên.

“Mọi người cẩn thận.”

Lâu Quan Sơn hét lớn, sử dụng huyền khí hình thành tấm chắn, bảo vệ cho những người ở nơi trú quân ở phía sau.