Phập
Lâm Bắc Thần đứng dậy, đánh lên sau gáy tên mập này, nói: “Ngươi có còn nhân tính không vậy, nó đã chết thê thảm như vậy rồi, ngươi còn muốn ăn tủy xương của nó... khụ, tủy xương mà ngươi nói, có thể ăn được bao nhiêu?”
Phi Tuyết Nhất Sát và Lâu Sơn Quan hết lời, quả thực không phải người. Bọn họ lại một lần nữa được Lâm Bắc Thần thay đổi tam quan. Tất nhiên, người bên cạnh Lâm Bắc Thần cũng đều kỳ quái.
Phi Tuyết Nhất Sát nghĩ: Đến con ngựa mà mình yêu thương còn ăn nữa, còn có chuyện gì hắn ta không thể làm chứ?
Lâu Sơn Quan nghĩ: Lẽ nào chỉ có người mặt dày như Lâm Bắc Thần, mới có thể thực hiện đột phá võ đạo thần tốc, mới trong một khoảng thời gian ngắn, đã có thể đột phá trở thành thiên nhân huyền bí sao?
Gió tuyết dần nổi lên, trời đã tối.
Sứ đoàn tổn thất nghiêm trọng hai phần ba số người chết trong trận nổ này. Ngân Bạch Vệ đi theo Lâm Bắc Thần tổn thất ba người. Nhưng sau khi ăn thịt ngựa, tâm trạng của các sĩ binh cũng đỡ hơn nhiều. Sau khi mọi người thảo luận, quyết định tạm thời ở hẻm núi băng tuyết dựng doanh trại nghỉ ngơi. Khí hậu giá lạnh, rất nhiều người đều là cao thủ võ đạo, bản thân có thể chịu đựng được cái lạnh. Lâm Bắc Thần phát huy Thủy Hoàn Thuật, lần lượt chữa trị vết thương cho mọi người. Chỉ cần còn một hơi thở, đa phần đều được hắn chữa trị khỏi. Tất cả mọi người đều mang ơn Lâm Bắc Thần.
Lều bạt lớn xa hoa dựng ở trên dốc thoải trên tuyết, Huyền Văn Trận Pháp mở ra, nhiệt độ bên trong ấm áp thoải mái. Thiến Thiến và Thiên Thiên đang chuẩn bị nước nóng. Còn xung quanh lều bạt lớn, tổng cộng có hai mươi chiếc lều bạt nhỏ màu trắng bạc, vừa nhìn đã biết giá cả đắt đỏ, đều là sản phẩm luyện kim của Huyền Văn Trận Pháp. Cũng chỉ có Ngân Bạch Vệ mới có thể làm được lều bạt luyện kim đơn độc không ai phân phối, hiệu quả giữ ấm cách âm rất tốt, là món đồ cần thiết trong cuộc sống. Đây là trước khi xuất phát, Lâm Đại Thiếu yêu cầu bộ luyện kim, bộ trận sư của doanh trại Vân Mộng tăng ca cùng nhau làm ra. Khiến cho mọi Ngân Bạch Vệ đều vô cùng cảm động, đồng loạt bày tỏ nguyện ý dốc hết sức hết lòng cho Lâm Đại Thiếu. Thật tình không biết, lý do Lâm Đại Thiếu làm như vậy là muốn Kiếm Chi Chủ Quân có thể đồng ý cùng về trở về kinh thành. Chỉ có “đãi ngộ phòng đơn” một người một lều bạt mới có thể khiến cho nữ thần phục thù kiêu ngạo lạnh lùng hơn nữa có bệnh sạch sẽ này miễn cưỡng có thể chấp nhận. Đương nhiên cũng có thể đề phòng khi tu luyện âm thanh quá lớn, ảnh hưởng đến người khác.
“Ngươi không sao chứ?”
Lâm Bắc Thần xuất hiện ở trong lều bạt Ngân Bạch Vệ số bốn. Dạ Vị Ương mặc chiến bào Ngân Bạch Vệ khẽ lắc đầu.
Sức sát thương của trận nổ thật sự rất lớn, khiến cho Dạ Vị Ương một người có thần lực tu vi khôi phục tới cảnh giới thiên nhân cấp hai cũng cảm nhận được chút uy hiếp.
“Lần nổ mìn này nhằm vào ta.”
Dạ Vị Ương nói: “Vị trí tàu của ngươi nằm ở vị trí chính giữa của trận nổ chịu sự ảnh hưởng lớn nhất, thiên nhân mới thăng cấp tuyệt đối không thể chịu được sức mạnh phá hủy như vậy, nghĩ kỹ lại, là người nào nhắm vào ngươi, có thể im hơi lặng tiếng bố trí mìn, còn có thể đặt chính xác bên cạnh vị trí thuyền của ngươi, đối phương nhất định là bố trí kỹ càng, vô cùng hiểu rõ tình tiết của mọi người trên thuyền về kinh thành lần này.”
Lâm Bắc Thần nói: “Ta cũng đoán được một ít, nhưng bây giờ vẫn chưa có manh mối.”
Dạ Vị Ương lại nói: “Thực ra đêm nay không nên ngủ ngoài trời ở đây, đối phương e rằng vẫn còn thủ đoạn tiếp sau.”
Lâm Bắc Thần nói: “Ta ở đây đợi bọn họ đến.”
Có nhiều người thiệt mạng như vậy, Lâm Bắc Thần không thể nuốt trôi cục tức này.
Dạ Vị Ương vừa muốn nói gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: “Đến rồi...”
Lâm Bắc Thần lúc này đột nhiên cũng chợt có linh cảm. Cảm giác sởn tóc gáy giống như bị con thú hung ác nhìn chằm chằm.
Lâm Bắc Thần nói: “Ta đối phó, ngươi xem tình hình thế nào rồi hành động.”
Dạ Vị Ương gật đầu, lần này nàng tới Kinh Thành là hành động bí mật, muốn điều tra hiện trạng của Kiếm Chi Chủ Quân Thần Điện trong Kinh Thành, bởi vậy nếu không phải cần thiết, thì không muốn lộ diện, để tránh rút dây động rừng.
Lâm Bắc Thần nhanh chóng đến nơi đóng quân. Lúc này... đùng đùng đùng! Mặt đất bắt đầu chấn động. Mọi người ở nơi đóng quân lập tức cảnh giác. Xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ nhìn thấy trên núi tuyết bên trái của khe hẹp băng sơn, tảng tuyết trắng từ trong đêm tối đang nhanh chóng lăn xuống từ trên đỉnh núi.
“Là tuyết lở.”
“Tuyết lở... tiêu rồi.” Có người sợ hãi kêu lên.
“Không phải tuyết lở tự nhiên, là kẻ địch đánh lén, không được hoảng loạn, bày trận.” Lâu Sơn Quan hét lên: “Đừng loạn, mọi chuyện có ta.”
Một trong lục đại cường giả của Hoàng Thất Cẩm Vệ này sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói vang vọng, biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Trong con mắt hắn ta có ánh sáng vàng nhạt quay vòng, thúc động Huyền công, điên cuồng suy tính lực chấn động của tuyết lở, thử ứng phó chính diện.
Bây giờ rút lui đã không kịp nữa rồi. Cho dù là đại tông sư đỉnh phong của cảnh giới võ đạo tông sư cấp chín, đối diện với uy lực của trời đất, cũng cảm thấy vô cùng lo sợ. Sau đó ông ta có được một kết luận rất đáng sợ. Ông ta không thể cản được cơn tuyết lở này. Ngượng ngùng. Chỉ có thể gắng gượng liều mình. Lâu Sơn Quan hít sâu một hơi. Lúc này, giơ tay giữ lấy bả vai ông ta.
“Này, đừng cướp lời thoại của ta.”
Lâm Bắc Thần rất bất mãn nói: “Vai phụ như ngươi lại dám cướp kịch? Ngươi lấy nhầm kịch bản rồi.”
Lâu Sơn Quan: (▼ヘ▼#)
“Lùi về sau.”
Lâm Bắc Thần bước lên trước một bước, nói: “Ta phải tỏ... hiển linh rồi.”
Nói rồi rút thanh kiếm trên thắt lưng ra. Có kiếm trên tay, khí thể của Lâm Bắc Thần đột nhiên thay đổi. Làn da của hắn hiện ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, kiếm trong tay từ rung dữ dội trở nên bất động.