Bây giờ mới tờ mờ sáng, hắn quyết định chờ đến tối sẽ đi tìm Luân Ỷ sư tỷ nói chuyện.
Nhưng mà tại sao ta lại vô thức muốn buổi tối đi tìm nhỉ? Ách...
Hẳn là vì muốn mượn màn đêm che chở mới có thể tránh bị Hải tộc phát hiện đúng không? Hoàn toàn không có lý do nào khác.
Lâm Bắc Thần sắp xếp các suy nghĩ của mình, sau lại biến thành một tiểu thiên nhân vui vẻ bình thường không có gì lạ, trở về doanh trại của mình.
Vừa mới tới khu vực thành thứ 2, cận vệ Cung Công giống như cuối cùng cũng tìm được tín hiệu wifi đáng giá, đột nhiên xuất hiện như một bóng ma, đứng bên cạnh và nói: “Thiếu gia, Cao Thiên Nhân triệu tập khẩn cấp, đêm qua thúc giục mười hai lần, Lữ Văn Viễn đại nhân đang đợi trong doanh trại...”
Lâm Bắc Thần sợ hết hồn, cái tiên Địa Trung Hải này làm sao tìm được mình? Như một bóng ma vậy.
“Có chuyện gì xảy ra à?” Lâm Bắc Thần hỏi.
Cung Công cung kính nói: “Nghe nói có người từ đế đô đến.” Người từ đế đô? Rốt cuộc có quân tiếp viện rồi ư?
Lâm Bắc Thần vui mừng, đây đúng là chuyện tốt mà, có quân tiếp viện, Triều Huy thành không phải sẽ an toàn hơn sao? Bản thân giống như gà mẹ ấp trứng vậy, khổ cực ở thành khu số 2 làm ra cơ ngơi sự nghiệp, nhất định không thể vứt đi được.
“Có mấy chục ngàn người?” Lâm Bắc Thần vui vẻ hỏi. Cung Công cung kính nói: “Ba mươi.”
“Bao nhiêu?” Lâm Bắc Thần tưởng mình nghe nhầm.
“Tổng cộng ba mươi người.”
Cung Công nói: “Trong đó có mười người ở quân đội, những người khác đều không phải quân nhân, mỗi người đã liên lạc với người trong thành rồi. Theo quan sát của đội quản thành thì bọn họ không tính là viện quân, tình hình không đúng lắm, vì thế Cao Thiên Nhân thúc giục đại nhân đến nghị sự ngay trong đêm...”
“Đi thôi, trở về xem chút đã.” Lâm Bắc Thần bước nhanh hơn.
Một lát sau, cả hai trở về doanh trại Vân Mộng, nhưng không thấy Lữ Văn Viễn đâu, hoá ra là đã bị Cao Thắng Hàn thúc giục trở về, nhưng mà Tiêu Dã vẫn ở trong doanh trại chờ.
“Lâm đại thiếu, ngài về rồi...”
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần, Tiêu Dã thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sứ thần đã đến kinh thành, đích danh muốn gặp ngài, tình hình có thể có chút bất lợi cho ngài, Cao đại nhân bảo ta tới thông báo trước cho ngươi một tiếng...”
Lời còn chưa dứt. “Khụ khụ...”
Tiếng ho bên cạnh vang lên, vẻ mặt của Tiêu Dã trở nên hơi nghiêm nghị, trên mặt lộ ra một chút sợ hãi.
Lâm Bắc Thần quay đầu lại nhìn, thấy một nam tử trung niên mặc quân phục màu đỏ sẫm, khuôn mặt trắng bệch, không có râu, nét mặt mềm mại, vẻ mặt u ám, bước nhanh tới, dùng ánh mắt cảnh cáo uy hiếp Tiêu Dã.
Nhận ra ánh mắt của Lâm Bắc Thần, nam tử trung niên nghiêng đầu đối mặt với Lâm Bắc Thần, vẻ mặt mang theo từng tia căm thù.
“Gì?” Lâm Bắc Thần liếc mắt vài cái, nói: “Lại là một tên thái giám chết bầm à?” Hắn nhìn ra, nam tử trung niên này chính là một thái giám.
Lời vừa dứt, sắc mặt nam tử trung niên đột nhiên thay đổi, giống như một con chó hoang bị giẫm đuôi, ánh mắt vốn phát ra vẻ lạnh lùng căm thù lập tức trở nên hung ác, tựa như trong nháy mắt có thể nhảy cẫng lên cắn người.
“Làm càn, nghiệt tử lại dám mở miệng nói bừa...” Một giọng nói chói tai từ sau lưng nam tử trung niên truyền tới, một tiểu thái giám khoảng chừng hai mươi tuổi nhìn thấy bề trên của mình bị làm nhục, nhất thời gân cổ hét lên một tiếng.
“Kéo xuống, đào đá.” Lâm Bắc Thần nói.
Ngay lập tức, một vài quân khai thác đã khó chịu với mấy tên thái giám này từ lâu, xuất hiện và kéo tên tiểu thái giám ra ngoài, tiểu thái giám dùng sức muốn phản kháng, kết quả bị đấm mấy cái mặt mũi bầm dập, nhét đồ vào trong miệng giống như một con vịt bị bóp cổ, âm thanh không phát ra được, cứ thế sống nhăn răng mà bị kéo đi...
Bốn tâm phúc bên người thái giám trung niên không phải không muốn cứu, nhưng Lâm Bắc Thần trừng mắt, uy áp bình thường của tiểu thiên nhân phát ra một chút, đám thái giám giống như đang bị thú dữ nhìn chằm chằm vậy, mồ hôi thấm ướt tóc mai, không dám nhúc nhích mà nhìn tiểu thái giám bị lôi đi.
Thái giám trung niên tu vi cấp võ đạo tông sư cũng không dám động đậy.
“Có gì từ từ nói, từ từ nói.” Tiêu Dã ở bên cạnh cười trừ nói.
Từ lâu hắn đã khó chịu vì đám thái giám kiêu ngạo này, quân đội của Triều Huy đại thành thì cố hết sức giữ thành ở đây, bảo vệ cửa Tây Nam quan trọng của đế quốc, công lao vô cùng to lớn, kết quả đám người khâm sai sứ đoàn đến, vừa không coi các tướng sĩ trên tiền tuyến chiến đấu ra gì, còn bới lông tìm vết đủ đường. Thứ người như vậy nên để Lâm đại thiếu dọn dẹp một chút.
“Đi, đến quân đội.” Lâm Bắc Thần không thèm để ý tới đám thái giám đáng chết này, nói: “Tiêu đại ca, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Cung Công đột nhiên mở miệng, nói: “Thiếu gia, Ngân Bạch Vệ ngài yêu cầu trước đó đã thiết lập xong rồi, ngài có muốn thử xem không?”
“Ồ?”
Được nhắc nhở như vậy, Lâm Bắc Thần chợt nhớ ra trước đây hắn cũng đã từng đề cập đến chuyện này, muốn thành lập một đội cận vệ gọi là Ngân Bạch Vệ, sau này lại quên mất chuyện này.
Bây giờ thành lập rồi sao? Tốt lắm tốt lắm.
“Lập tức tới.” Hắn vui vẻ nói.