Lập tức có người đưa ngựa đến, đều là những bạch mã thuần chủng, đây đều là bạch mã của Tiểu Chiến Thần Công Tôn Bạch bị bắt làm tù binh ở Nguy Sơn Chiến Bộ. Sau khi được nuôi bằng nhiều loại thần thảo thần dược ở doanh trại Vân Mộng, công thêm đại dược sư An Mộ Hi thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào, điều phối một ít thú đan, nuôi dưỡng chúng vài tháng, những con bạch mã này giống như được lột xác, cả thân thể khoẻ mạnh, cường tráng.
Mà Tiểu Chiến Thần Công Tôn Bạch khi đó, sau khi bị bắt làm tù binh lần thứ hai trong cuộc chiến của Lương Viễn Đạo, giờ đã trở thành tổng quản chuồng ngựa ở doanh trại Vân Mộng, trông coi trăm con ngựa. Công Tôn Bạch sau khi sống sót sau tai nạn, ngược lại cũng rất cố gắng, bây giờ đang dắt một con ngựa thuần chủng mà hắn nâng niu hơn cả người yêu, hơn cả con gái của mình, cung kính tới trước mặt Lâm Bắc Thần.
Bạch mã này còn rất trẻ, thuần huyết, vóc dáng cao lớn, chắc chắn là một mỹ nam trong đám ngựa trắng, mặc một bộ giáp hợp kim vàng ròng nặng nghìn cân, đổi thành một con ngựa bình thường thì nhất định đã bị đè bẹp rồi, có thể nó đã được thảo dược của An Mộ Hi làm biến đổi, vô cùng khoẻ mạnh, mang giáp mà giống như mang một cọng cỏ vậy. Nó khịt mũi phì phì, mắt to linh hoạt nhìn Lâm Bắc Thần, như thể biết rằng đây là chủ nhân sau này của mình, cũng dường như có thể mơ hồ cảm nhận được sự dao động năng lượng trong cơ thể Lâm Bắc Thần, vì thế nó cư xử rất hòa nhã, không hung tàn như ngày thường.
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần nhận lấy dây cương, Công Tôn Bạch có cảm giác chua cay như thể gả con gái mình yêu mến ra ngoài làm tiểu thiếp vậy.
Lâm Bắc Thần hoàn toàn không chú ý tới Công Tôn Bạch đang nghĩ gì, hắn thản nhiên cầm dây cương, phóng lên lưng ngựa.
“Chà chà chà, cảm giác không tệ.” So với cưỡi con nuôi Quang Tương thì sướng hơn nhiều.
Cưỡi bạch mã không nhất thiết phải là hoàng tử, cũng có thể là Đường Tăng, nhưng rất nhiều nam tử vẫn có ảo tưởng trở thành bạch mã hoàng tử, đặc biệt là một người chuyển kiếp như Lâm Bắc Thần. Đối với ngựa có một chút tình tiết đặc thù, nếu không lái được BMW, vậy thì cưỡi một con bạch mã vậy.
Phía sau Lâm Bắc Thần, ba mươi tên Ngân Bạch Vệ được tuyển chọn từ ngàn người trong quân khai thác đồng loạt lên ngựa, tiếng áo giáp ma sát phát ra âm thanh làm da đầu tê dại, tiêu chuẩn thấp nhất của Ngân Bạch Vệ là cảnh giới đại võ sư, cả người đều mặc giáp bạc, lưng đeo kiếm bạch, ngựa cưỡi cũng mặc giáp bạc làm vô cùng chói mắt, sự rét lạnh bao trùm, tựa như một luồng khí lạnh.
Chưa nói đến sức chiến đấu, chỉ riêng ngoại hình này đã rất phù hợp với yêu cầu trước đây của Lâm Bắc Thần là “cao cấp, sang trọng, nội hàm, chói lói, lạnh lùng, khốc liệt”, đến đâu cũng đều có thể thu hút mọi sự chú ý.
Cộc cộc cộc.
Đội kỵ mã lên đường, Tiêu Dã cũng cưỡi một con bạch mã, cảm giác cực kì tốt.
Hắn tiến lại gần, nói chi tiết: “Khâm sai lần này tới Triều Huy thành là Thiển Phi Tuyết Nhất Sát, tổng tham mưu trưởng của Bàn Sơn Quân Đoàn, một trong sáu quân đội triều đình ở kinh thành, người này chính là học trò tâm đắc của Tả Tướng Tả Lộ Ý, nghe nói năm năm trước đã đạt tới tu vi cảnh giới đại võ sư đỉnh phong rồi, nhưng rất ít khi xuất chiêu, thường sống ẩn dật, thích lui ở phía sau chơi cờ hơn là dùng sức thuyết phục người khác. Hai viên phụ tá bên trái và bên phải là Lâu Sơn Quan và Trịnh Long Tương, Lâu Sơn Quan trước đó là một trong sáu vị cường giả trong Cấm Vệ Quân ở hoàng thành, thực lực không thể lường được, được hoàng thất vô cùng tín nhiệm, tên kia là con cháu của Trịnh gia, một trong mười gia tộc lớn của đế quốc, hiện là tân binh trong quân đội, nghe đồn có quan hệ chặt chẽ với Thiên Thảo Vệ thị, bên cạnh đó còn có người của Lăng gia ở kinh thành...”
“Tiêu đại ca, ngươi biết nhiều như vậy à?” Lâm Bắc Thần rất ngạc nhiên, tên của các đại nhân vật ở đoàn khâm sai có thể không phải là bí mật gì, nhưng biết tên còn biết nhiều thông tin đằng sau của họ nữa thì thật có chút thú vị đấy, lúc đầu Hàn Bất Phụ chỉ nói Tiêu Dã là huynh đệ vào sinh ra tử của hắn ở chiến trường, từ tiền tuyến phương Bắc được điều đến Triều Huy đại thành...một tên lính quèn không ai chống lưng làm sao có thể biết được nhiều tin tức nội tình ở tầng lớp cấp cao như vậy chứ?
Tiêu Dã nói: “Là Cao Thắng Hàn đại nhân nói cho ta biết.”
Lâm Bắc Thần gật đầu, tại sao Cao Thắng Hàn lại tín nhiệm Tiêu Dã như vậy?
Hắn cũng không truy hỏi, nói: “Vừa nói là Lăng gia ở kinh thành, là ai ở Lăng gia? Không phải là...”
Tiêu Dã nói: “Chính là Lăng thành chủ nhất mạch của Vân Mộng thành.”
“Chẳng phải Lăng gia là một gia tộc lớn sao?” Lâm Bắc Thần tò mò nói.
Tiêu Dã gật đầu nói: “Đúng thế, hiện giờ là một trong mười đại gia tộc lớn ở đế quốc Bắc Hải, thời kì đầu lúc dựng nước là gia tộc vô cùng hiểm hách, có cong lớn trong việc lập quốc, là bề tôi của vua, sau đó dần bặt tin, nhưng nội tình thì không thể khinh thường được, vẫn nằm trong thập đại hàng ngũ.”
Ánh mắt Lâm Bắc Thần sáng rực, thì ra gia tộc vợ lớn lại lớn mạnh như vậy, nhưng mà, tại sao trước đó chưa nghe qua bao giờ?
Lúc ở Vân Mộng thành dường như cũng chưa từng nghe một nhà Lăng Quân Huyền lui tới gia tộc ở đế đô.
Có chuyện gì sao?
“Một nhà Lăng thành chủ là nhánh bên nhất mạch của Lăng thị sao?” Lâm Bắc Thần hỏi tới cùng.
Chỉ những nhánh phụ có địa vị không quan trọng lắm mới giống như gia đình Lăng Quân Huyền, không được coi trọng, rất dễ bị chủ mạch của đại gia tộc quên, xem như không tồn tại.
“Cái này thì không phải.”
Tiêu Dã lắc đầu nói: “Lăng thành chủ chính là một trong ba đại chủ mạch của Lăng thị, có tiếng nói quan trọng trong Lăng gia, lão gia Lăng Thái Hư ban đầu chính là quân thần của đế quốc, danh vọng hiểm hách đến mức nào chứ, sao có thể là dòng thứ được?”
Oh Shit?
Đoán sai rồi.
Lâm Bắc Thần càng cảm thấy kì lạ, hỏi: “Nếu là chủ mạch, còn có tiếng nói, vậy tại sao Lăng thành chủ lại ở một nơi nhỏ bé như Vân Mộng thành mấy chục năm, còn có chút xa trung tâm quyền lực của nước địch như thế?”