Lăng Thần từ từ đứng dậy, tràn đầy sức sống từ phía sau hòn non bộ nhảy ra ngoài, nói: “Nương, con ở đây, xem con phát hiện ra thứ gì này, sau hòn non bộ không biết sao lại mọc ra được một đoá Tuyết Liên, người nhìn đi, thật sự rất đẹp.”
Tần Lan Thư vốn định hỏi ‘con trốn ở sau hòn non bộ làm gì?’ lại nghe được lời
nữ nhi nói, ánh mắt rơi xuống trên đoá hoa, biểu cảm có chút nghi ngờ nói: “Đây là Tuyết Liên Hoa à?”
Lăng Thần nói: “Thứ mọc ra từ tuyết không phải là Tuyết Liên Hoa sao? Chẳng lẽ lại là hoa sen nước?”
Tần Lan Thư vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nói: “Nhánh nó đâu?”
“Ta nhổ vứt đi rồi.” Lăng Thần quả là một tiểu quỷ lanh lợi đáng yêu, trả lời không để lộ ra sơ hở gì.
Tần Lan Thư: “...”
Thôi vậy, chuyện nhỏ này không cần so đo nhiều.
“Có người từ kinh thành đích danh muốn gặp con.” Bà nhìn con gái một chút, nói: “Đi thay bộ quần áo chỉnh tề đi, ta cùng cha con sẽ đợi con ở sảnh.”
“Có người từ kinh thành đến?” Lăng Thần nhăn mày, nói: “Là người của Lăng gia, hay là người của Vệ gia?”
“Tất cả đều có.” Tần Lan Thư nói.
...
Trời đã tối, theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường thì Lâm Bắc Thần nhất định sẽ đến Thần Điện Sơn tìm Kiếm Chi Chủ Quân để tiến hành giao dịch lớn, nhưng sau khi hái hết thần hoa kết tinh của người ta, hắn cũng có chút sợ hãi.
“Bỏ đi, hôm nay không đến Thần Điện Sơn nữa, dù sao ta cũng là tiểu thiên nhân có sắc đẹp, lý tưởng, sự nghiệp, dũng khí, không thể cả ngày đắm chìm trong sự ôn nhu được, dù thế nào cũng phải phấn đấu một chút.”
Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Thần cũng không về doanh trại, hắn đi tìm một thanh lâu ở khu vực thành thứ 3, cải trang vi hành, gọi một bàn thức ăn cùng rượu, nghe khúc uống rượu, sau khi cơm nước no nê, bảo các cô nương lui xuống, hắn một mình ở trong phòng, bắt đầu tu luyện thần lực.
Lấy Toạ Thị Vạn Kiếm Quan Tưởng Đồ ra đặt ở trước măt, lão Cao nói hắn chỉ cần mấy tháng là xem xong...
Ừm, nhìn cũng đơn giản đấy.
Lâm Bắc Thần tập trung tinh thần, bắt đầu nhìn từ đoản kiếm ở góc trên bên trái của phiến đá vỡ. Cẩn thận xem hình dáng, kích thước và đường vân trên thân kiếm, dễ dàng ghi nhớ nó.
“Ta quả nhiên là thiên tài, cái này quá đơn giản.” Lâm Bắc Thần dương dương tự đắc.
Sau đó hắn nhắm mắt, bày ra dáng vẻ dùng tinh thần lực mô tả đoản kiếm này.
Năm phút sau.
Lâm đại thiếu bối rối mở mắt ra.
Có chuyện gì vậy? Tại sao khi nhắm mắt lại, hình kiếm trong đầu lại rối tung lên? Chẳng lẽ, cách nhắm mắt vừa rồi của ta sai sao?
Thử lại lần nữa.
Ba mươi phút sau.
Lâm Bắc Thần nhìn phiến đá vỡ trước mặt, rơi vào trầm tư, tình hình có vẻ khác xa với những gì hắn tưởng tượng, nhìn một cái thì biết đấy, nhưng thực hiện lại không được.
Chẳng lẽ lão Cao đang che giấu phương pháp tu luyện đặc biệt nào đó? Chắc không đâu, dù sao lão Cao cũng là một thiên nhân mắt to mày rậm mà.
Chẳng lẽ...vấn đề nằm ở ta? Có phải ta là một tên phế nhân?
Lâm Bắc Thần lấy tay che mặt, quả nhiên, lão tử có một võ đạo phế vật.
Bỏ đi, không luyện nữa, cái gì mà công pháp chứ.
Lâm Bắc Thần cầm Toạ Thị Vạn Kiếm Quan Tưởng Đồ lên, muốn ném xuống đất, nhưng lại nhịn được không ném.
Ha ha ha, nói đùa thôi, không tu luyện thì làm sao đi đá vào mông Vệ Danh Thần được.
Hắn hít một hơi thật sâu, xoa dịu tâm trí, bắt đầu hình dung đoản kiếm đệ nhất, hắn kiên quyết không bỏ cuộc.
Thời gian trôi qua.
Đêm dài không ngủ được. ...
Thần Điện Sơn.
Dạ Vị Ương đứng trước cửa đại điện nhìn trăng trên trời, trăng trên trời là trong trong nước, người trước mắt...
Mẹ nó người trước mắt rốt cuộc chết ở chỗ nào rồi? Đã một đêm không đến đây rồi, giờ còn chưa tới?
Dạ Vị Ương có chút phiền não, ánh trăng đã lên cao rồi mà vẫn không thấy tên khốn kia đâu, nàng xoay người vào trong thần điện.
Ánh mắt nàng dừng lại chỗ bình hoa nổi bật kia, đoá hoa sen trắng trong đó đang nở rộ, từng cánh hoa đều như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc thần thánh, trong suốt, hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp lại huyền ảo.
“Hừ, tên khốn nói dối.”
...
Tiếng gà gáy nối tiếp nhau vang lên, chân trời hiện lên màu trắng bạc.
Lâm Bắc Thần đứng trước cửa sổ phòng riêng của thanh lâu, dưới mắt có quầng thâm hơi rõ ràng, vẻ mặt như suy tư về cuộc đời, ánh mắt có chút mê mang...
Trong một đêm, hắn ngay cả đoản kiếm đệ nhất cũng không hình dung ra được, chỉ hình dung được khoản một nửa thân kiếm.
“Không có lý lẽ mà, ta cho dù có là phế vật thì cũng không thể phế đến trình độ này được, nhất định có chỗ nào không đúng...”
“Chẳng lẽ bộ Toạ Thị Vạn Kiếm Quan Tưởng Đồ này không hợp với ta? Công pháp gà bay chó đẻ không đáng để ta phải tu luyện sao? Nhất định là thế rồi.”
Lâm Bắc Thần chậm rãi xoay người, nhìn phiến đá vỡ đặt trên bàn, cuối cùng hoàn toàn từ bỏ việc tu luyện bí thuật tinh thần lực này, bất kể nguyên nhân đến từ ai thì hắn đều muốn bỏ bộ công pháp này.
Thật không cho chút mặt mũi nào mà, cho dù sau này điện thoại được nâng cấp xong hắn cũng không tu luyện đâu.
Hừ, vấn đề lại đến rồi, tu luyện tinh thần lực không thể là một trở ngại. Quay trở lại điểm xuất phát, vẫn phải tìm ra bí quyết tu luyện.
Về phía Dạ Vị Ương... Các kỹ thuật tu luyện của hệ thống thần chức đối với tinh thần lực của hắn mà nói là vô dụng, lão Cao cũng đã rỗng ruột rồi, không còn hàng tồn kho nữa. Tiểu Bạch cũng chẳng còn ngực, xem ra cũng không có cách nào cho phương diện này...
Tần chủ tế thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho dù có bí tịch cũng không có cách nào hỏi được...haizz, vợ lớn cũng không biết đi đâu, lâu rồi không thấy, có chút nhớ, không biết có lớn hơn không...
Haizz, lần này làm sao đây? Nếu không được vậy thì đến chỗ Luân Ỷ sư tỷ tiếp tục nịnh nọt vậy, dù sao công pháp tu luyện của Hải tộc Nhân tộc cũng có thể tu luyện được, Luân Ỷ sư tỷ tuổi còn trẻ mà tu vi kinh người, xem như đồng trang lứa, nàng tu luyện bí thuật tinh thần lực, ta cũng có thể tu luyện, dù sao ta và nàng cũng là độc nhất song kiêu mà.
Trong lòng có chủ ý, Lâm Bắc Thần liền lập tức rời khỏi thanh lâu.