Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Thần hơi ửng đỏ, để mặc cho Lâm Bắc Thần nắm tay, cũng không giãy dụa.
Một cái tay khác của nàng cầm Thuỷ Liên Hoa, nói: "Ta nghe nói Vệ Danh Thần là đệ nhất mỹ nam tử của Thiên Thảo hành tỉnh, không thua kém gì so với thiên tài võ đạo tuyệt thế Lâm Thính Thiện tỷ tỷ, quyền thế địa vị đều là ghế đầu ưu tú tuyệt thế nhất trong thế hệ trẻ tuổi của đế quốc, ngay cả những đế quốc siêu cấp ở khu vực trung ương của Đông Đạo Chân Châu cũng đều lưu truyền danh tiếng của Vệ Danh Thần..." Sắc mặt của Lâm Bắc Thần biến đổi.
Vợ cả à, ngươi nói những lời này ở trước mặt ta, chẳng lẽ là muốn dìm ta?
Lăng Thần nhìn Lâm Bắc Thần, trên mặt lộ ra một nụ cười hồn nhiên, nói: "Có lẽ hắn thật sự là một người rất rất ưu tú, nhưng không liên quan gì đến ta cả, ta chỉ thích huynh thôi."
Đây là lần đầu tiên nàng to gan tỏ tình như vậy.
Cũng là lần đầu tiên từ hai giới đến nay, có nữ tử chính thức tỏ tình với mình.
Trong cái kiểu mây trôi gió nhẹ kia, bày tỏ lòng yêu thích thuần khiết.
Trong lúc nhất thời, Lâm Bắc Thần có rất nhiều lời càng không nói ra được.
"Thực ra, cái lần ở bên ngoài doanh trại thử luyện kia, cũng không phải là lần đầu tiên ta nhìn thấy huynh."
"Khi còn rất nhỏ, lúc đó Lâm tỷ tỷ còn chưa vang danh đế quốc thực sự, nhưng ta đã biết nàng là tuyệt thế thiên tài rất rất lợi hại, ta thích dính lấy nàng, rất nhiều lần đi qua Chiến Thiên Hầu phủ, khi đó, ta đã gặp huynh..."
"Chỉ có điều sau đó, cha nương quản thúc ta khá nghiêm khắc, Lâm tỷ tỷ cũng ra ngoài du học, không thường ở trong phủ, ta cũng đi ít hơn..."
"Lúc huynh còn nhỏ, không phải dáng vẻ như vậy, rất được nữ tử yêu thích, tất cả mọi người đều muốn vây quanh ngươi..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Thần đỏ lên, thấp giọng nói.
Trên mặt của Lâm Bắc Thần vốn dĩ vẫn còn mang theo nụ cười ấm áp, nhưng mà sau khi nghe thấy những lời này, trong lòng đột nhiên giật mình, cả người bỗng tỉnh táo hơn.
Không đúng.
Nha đầu này, người mà nàng thích là...Lâm Bắc Thần kia.
Nàng đã sớm thích hắn rồi.
Cũng không phải là bởi vì trong doanh trại thử luyện ở vùng đất hoang dã, lúc nhìn thấy mình mới bắt đầu thích.
Cũng chính là nói...
Người mà nàng thích không phải là ta.
"Bắc Thần ca ca, huynh làm sao vậy?"
Thiếu nữ nhạy bén cảm nhận được sự biến hoá trong biểu cảm của Lâm Bắc Thần, sức mạnh từ đôi bàn tay ấm áp kia truyền đến, vừa rồi đột nhiên có hơi lớn, khiến cho lòng bàn tay của nàng hơi đau.
"A? Ờ, không có gì..."
Lâm Bắc Thần nói: "Chỉ là, có chút cảm động, thì ra rất lâu trước đây ngươi..."
Hắn không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
"Lần đó ở trong doanh trại thử luyện dã ngoại nhìn thấy huynh, ta liền cảm thấy càng thân thiết hơn, trên người của huynh, từ đầu đến cuối đều có loại khí tức, khiến cho ta muốn tới gần, lần đó, ngay cả tỷ tỷ trong thân thể của ta, cũng không tiếp tục bài xích huynh nữa..."
Lăng Thần cười ngọt ngào.
Nàng hôm nay, nói nhiều một cách lạ thường.
Nghĩ cái gì thì nói cái đó.
Dường như là muốn đem những lời đã tích luỹ trong lòng rất lâu không chút giấu diếm mà nói ra hết.
Lâm Bắc Thần chậm rãi buông bàn tay nhỏ nhắn của nàng ra, nói: "Ngươi không muốn giao cho Vệ Danh Thần, yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm được cách giải quyết bệnh nan y trên người ngươi, cho ngươi được tự do."
Lăng Thần 'ừm' một tiếng, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Lâm Bắc Thần, nụ cười trên mặt, thỏa mãn và điềm tĩnh, giống như một con mèo nhỏ mệt mỏi dựa vào người tin tưởng nhất bên cạnh mình.
Cơ vai của Lâm Bắc Thần liền co cứng.
Vốn dĩ là thời khắc rất ngọt ngào, trong lòng của hắn lại có một cảm giác sa sút tinh thần nhàn nhạt.
Tất cả những thứ này không giống như trong tưởng tượng của hắn.
Khiến hắn nhớ tới trong « Ỷ Thiên Đồ Long ký » ở kiếp trước, thân thế của Ân Ly đáng thương, khi còn nhỏ gặp được Trương Vô Kỵ, nàng đã thích tiểu thiếu niên đau khổ không nơi nương tựa ngay lúc đó, sau đó vẫn hết lòng yêu Trương Vô Kỵ, nhưng sau đó, khi Trương Vô Kỵ trở thành thân phận Minh giáo chủ tôn quý, lúc gặp lại nàng, hai người đều hiểu, thì ra người Ân Ly yêu thích là A Ngưu Ca đã cắn cánh tay của nàng ở Hồ Điệp Cốc lúc đó, chứ không phải là Trương giáo chủ oai phong lẫm liệt trước mặt này...
Đó là một loại cảm xúc rất khó dùng ngôn ngữ để biểu đạt rõ ràng.
Cho dù Trương Vô Kỵ đứng trước mặt của nàng, nhưng thiếu niên mà Ân Ly yêu thích kia, sớm đã biến mất trong sông Trường Hà một khoảng thời gian dài trước đó, mãi mãi cũng không thể nào trở lại...
Cái này tính là gì chứ? Ta ghen với chính ta?
Lâm Bắc Thần nhất thời cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ lại thì không đúng lắm, chút khó khăn này tính là cái gì chứ, thể hiện bản lĩnh bằng cách theo đuổi bạn gái của người khác?
Dù sao thì Lâm Bắc Thần đó đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi, chỉ cần thật lòng đối xử với Lăng Thần, nhất định một ngày nào đó nàng sẽ quên đi tên công tử ngày đó, yêu hắn tài hoa của hiện tại.
Trước đó, chỉ cần không tranh thủ dùng cái bộ dạng cợt nhả này chiếm tiện nghi của Lăng Thần là được, nếu không chẳng khác nào cầm thú cả.
Nghĩ tới đây, Lâm Bắc Thần điều chỉnh lại tâm lý, hơi ngồi xa một chút, đang định nói chuyện thì đột nhiên có tiếng bước chân ở đằng xa.
“Thần Nhi?” Giọng của Tần Lan Thư truyền đến.
Trong lòng Lâm Bắc Thần động một cái, vội vàng nói: “Bá mẫu tới, bà chắc chắn không muốn nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau, nếu thấy nhất định sẽ tức giận, ta đi trước, sau này đến thăm ngươi sau.”
Nói xong, bóng người từ từ biến mất dưới lòng đất.