Chuyện xảy ra khi nào vậy?
Trong nháy mắt, biểu hiện của Viêm Ảnh trở lại bình thường.
"Ngươi lại còn dám đến đây?"
Nàng điều khiển xe lăn, chậm rãi quay người.
Ngoài hai mét, bên cạnh đại án, thiếu niên thân mặc bạch y, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng minh châu càng anh tuấn vô song, hắn nhẹ nhàng bưng bình rượu lên, rót ra một ly mỹ tửu màu hổ phách, nói: "Không ngờ rằng Hải tộc cũng uống rượu...Sư tỷ, tại sao nửa đêm không ngủ, lại cứ xem thông tin tư liệu về ta, không phải là ngươi có suy nghĩ đặc biệt gì với ta đấy chứ?"
"Đúng là có một chút suy nghĩ đặc biệt."
Viêm Ảnh ngồi trên xe lăn, chậm rãi cởi bỏ bao tay màu trắng đặc chế trên bàn tay xuống, chậm rãi nói: "Chính xác mà nói là có suy nghĩ đặc biệt đối với việc chém đầu lâu của ngươi xuống."
Quầng sáng màu đỏ tươi hiện lên trên bàn tay của nàng.
"Hà tất phải vậy chứ."
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt ung dung, nói: "Thực lực của ngươi qua quít, lại không giết được ta, tại sao ngươi và ta không thẳng thắn gặp nhau nói chuyện thật đàng hoàng." "Chúng ta có gì để thẳng thắn."
Xe lăn của Viêm Ảnh bay lên hư không cách mặt đất một mét, như vậy vừa hay nàng có thể trịch thượng nhìn xuống Lâm Bắc Thần, giống như cá mập nhìn chăm chú vào con mồi của nó, nói: "E là ngươi phải thất vọng rồi, trước giờ ta chưa từng giao dịch với kẻ địch cho dù là một đồng.”
Lâm Bắc Thần lại giống như thuộc địa của mình, rót thêm một ly rượu nữa, nói: "Ai nói chúng ta là kẻ địch?"
Hồng mang trên lòng bàn tay của thiếu nữ xe lăn càng ngày càng nóng hầm hập. Trong ánh mắt của nàng, khí tức nguy hiểm lưu chuyển, vẻ mặt lạnh lùng.
Rõ ràng là không kiên nhẫn gì.
Lâm Bắc Thần giống như vẫn chưa tỉnh, chậm rãi nói: "Biết đâu chúng ta có thể hợp tác."
"Hợp tác?"
Động tác của thiếu nữ xe lăn hơi dừng lại.
"Đúng vậy, hợp tác."
Lâm Bắc Thần cười rất vô lại, nói: "Không phải ngươi thật sự cho rằng ta là loại trung thành không tiếc giá nào cũng phải bảo vệ đế quốc Bắc Hải đấy chứ?"
Trong đôi mắt của thiếu nữ xe lăn thoáng qua một tia khác lạ.
Lâm Bắc Thần ném ly rượu đi, gắt gao húp một ngụm vào miệng bình, lại tiện tay ném bình rượu, nhếch miệng cười cười, nói: "Mặc dù khó tin, nhưng ta có thể cảm nhận được, chúng ta là cùng một loại người."
"Ha ha."
Thiếu nữ xe lăn Viêm Ảnh cười lạnh đáp lại.
Lâm Bắc Thần hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, tràn đầy vẻ tự giễu nói: "Thực ra ta sớm đã chán ghét cái thế giới dối trá này, nhất là những cái gọi là tiền bối võ đạo đạo mạo nghiêm trang kia, còn có quan chức của đế quốc động một tí là đại nghĩa, ha ha, tất cả mọi thứ đều là hư vô, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân của ta ra, không có ai thực sự quan tâm tới ta, vị phụ thân chiến thần kia của ta nhìn thì có vẻ cưng chiều ta, nhưng thực ra là coi ta như phế vật mà nuôi dưỡng, vị tỷ tỷ thiên tài kia của ta càng xem ta như rác rưởi, gia đạo vừa mới sa sút nguy nan, bọn họ liền ngay lập tức bỏ rơi ta..."
Khi nói đến đây, khoé mắt của Lâm Bắc Thần có chút đỏ lên.
Dáng vẻ cầm lòng không đậu kia rất giống một thiếu niên căm ghét thế tục, thổ lộ hết nỗi lòng khi đối mặt với một người xa lạ.
Thiếu nữ xe lăn Viêm Ảnh giật mình.
Lâm Bắc Thần tiếp tục nói: "Tất cả những thứ này đều không đáng tin cậy, chỉ có đôi tay của mình mới đáng sợ nhất... tất cả những gì mà ta có ngày hôm nay, đều dựa vào đôi tay của mình, đánh liều ra từng chút một, hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân ta, không hề có chút quan hệ với ngoại lực khác, học viện gì đó, thần điện gì đó, ha ha, trong mắt của ta, đều là rắm chó..."
Ánh lửa màu đỏ tươi trong tay của thiếu nữ xe lăn dần dần thu liễm lại.
Trong mắt của nàng hiện ra một chút xíu hứng thú.
Diễn kịch?
Còn là vở kịch chân tình?
Nhưng nếu diễn kịch, một Thần Quyến Giả của Kiếm Chi Chủ Quân chắc hẳn phải là tín đồ trung thành nhất.
Vậy mà lại nói ra những lời như thần điện là rắm chó như vậy sao?
"Ngươi có ý gì?"
Thiếu nữ xe lăn nhìn xuống Lâm Bắc Thần giống như cuối cùng cũng có một chút hứng thú nói chuyện.
"Ta muốn hủy diệt tất cả những thứ này."
Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Muốn khiến tất cả đều hóa thành tro tàn, ngươi cũng muốn như vậy, đúng chứ?"
Trong đồng tử lạnh lùng của thiếu nữ xe lăn, lần đầu tiên có sự dao động nhẹ.
"Ngươi rốt cuộc mà muốn nói gì?"
Nàng dùng một ánh mắt hoàn toàn mới nhìn kĩ Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần đột nhiên cười phá lên: "Hợp tác, ta biết, trong lòng ngươi, ẩn giấu một hạt giống huỷ diệt, ha ha ha, chúng ta là cùng một loại người, đều là kẻ điên, đều là não tàn, ha ha ha, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm giác được khí tức tương đồng, ngươi thì sao, đừng nói với ta là ngươi không có loại cảm giác này, vậy thì ngươi thật sự là khiến ta quá là thất vọng..."
Thiếu nữ xe lăn không nói gì.
Nàng ngay lập tức giữ yên lặng.
Lâm Bắc Thần như cười mà không phải cười nói: "Thực ra, ngươi cũng muốn hủy diệt tất cả, đúng không? Ngươi căm hận thế giới này, căm hận Vương tộc Tây Hải Đình, căm hận Hải thần điện, căm hận phụ thân ngươi, thậm chí... Ngươi còn căm hận mẫu thân của ngươi..."
"Câm miệng."
Thiếu nữ xe lăn hét vang, ngắt lời hắn, nói: "Ta làm sao có thể căm hận mẫu thân ta, người là người thân nhất của ta, ta cứu người, ta..."
"Ngươi mới nên câm miệng."
Lâm Bắc Thần cười lạnh, trở ngược lại cười nhạo nói: "Ngươi ngay cả tâm ý của bản thân cũng không hiểu rõ, ha ha, ngươi có dám nói, ngươi không hề căm hận mẫu thân của ngươi chút nào không? Ngươi hận bà tư thông với Nhân tộc, ngươi hận bà sinh ra ngươi, hận bà không nuôi dưỡng ngươi, hận bà không xuất hiện trong thời điểm ngươi khổ sở nhất, hận bà đến tận bây giờ vẫn còn không chịu vì ngươi mà từ bỏ sư phụ ta... Ngươi ngay cả trái tim của mình cũng không dám thừa nhận, thật là một người... hèn nhát đáng thương."