Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1161: Đêm dài đằng đẵng




"Chỉ đơn giản như vậy à?"

Lâm Bắc Thần vẫn có chút khó tin.

Nghe có vẻ quá đơn giản.

Cao Thắng Hàn cắn răng nói: "Lúc đầu khi ta tu luyện đến cảnh giới tiểu thành, đã hao tốn trọn vẹn thời gian một tháng, Lâm đại thiếu thiên phú kinh người, chắc hẳn trong vòng mấy ngày đã có thể tiểu thành, mặc dù không thể vô địch thiên hạ, nhưng ở phương diện tu luyện tinh thần lực của kiếm đạo nhất mạch, Tọa Thị Vạn Kiếm Quan Tưởng Đồ đã được xem là bí thuật tu luyện tinh thần lực không tồi rồi, người bình thường đừng nói là luyện, cho dù là nhìn một chút cũng không thể, nhưng mà ngươi và ta là quan hệ huynh đệ tốt, cho nên ta mới lấy ra…"

"Được."

Lâm Bắc Thần gật đầu, trực tiếp ngắt lời, không chút khiêm tốn nói: "Quá đơn giản, ngươi tu luyện cũng nhanh như vậy, vậy ta tu luyện, tuyệt đối là làm ít công to, mấy ngày liền có thể tốc thành."

Cao Thắng Hàn: —— —— —— ——

Ta chẳng qua là khiêm tốn một chút, ngươi thật sự là không có chút khách sáo nào cả sao?

Lâm Bắc Thần thuận lợi lừa được bí thuật tu luyện tinh thần lực, cũng coi như là một mảnh tâm bệnh.

Hắn cất phiến đá nát cổ xưa này đi rồi nói: "Trời đã tối, chính là thời cơ sắc dụ tốt nhất, ta phải đi đến đại doanh của Hải tộc xem thử, chờ cơ hội xuất thủ, chuyện thủ thành phải giao cho ngươi rồi."

Nói xong, thân hình liền lóe lên, trong nháy mắt đã biến mất ở bên ngoài Địch Lâu.

Cao Thắng Hàn giơ tay lên muốn dặn dò một câu cẩn thận, nhưng đã không cảm ứng được khí cơ của Lâm đại thiếu nữa rồi.

Thiếu niên này thật sự rất nhanh.

Bộ bí thuật tu luyện tinh thần lực Tọa Thị Vạn Kiếm Quan Tưởng Đồ này là hắn phải bỏ ra một cái giá cực lớn mới có được, người bình thường muốn xem một chút cũng khó, lần này hắn lấy ra đưa cho Lâm Bắc Thần tu luyện, chưa hẳn không phải là muốn kết lương duyên với 'Thiên tài võ đạo' này.

Ai mà biết Lâm Bắc Thần ngay cả tiếng cám ơn cũng không có.

Quả nhiên là thiên tài võ đạo cao cấp, loại bí tịch tinh thần lực này cũng không đặt vào mắt.

Sau này vẫn phải suy nghĩ một số cách khác để lôi kéo thiếu niên này mới được.

Đại doanh của Hải tộc.

Trong đại trướng san hô trung tâm, dưới sự chiếu rọi của hai mươi bốn viên Dạ Minh Châu, đại trướng rộng rãi tươi đẹp như ban ngày.

Một đám hoả diệm màu đỏ sậm, lăng không lơ lửng trong đại trướng, phóng ra năng lượng hơi nóng.

Không khí trong đại trướng ấm áp khô ráo.

Đây là môi trường mà Hải tộc chán ghét.

Cho dù là cường giả Hải tộc có tu vi tinh thâm, cũng không muốn chờ đợi quá lâu trong môi trường khô ráo như vậy.

Hải Mã kỵ sĩ của Địa Diễm Ám Điện tuần tra tại các lều vải chung quanh.

Trong lều vải chỉ có một mình thiếu nữ xe lăn, trong tay cầm mảnh giấy thư vỏ sò óng ánh, nàng thôi động Huyền Văn ẩn giấu bên trong liền có thể kích phát ra thông tin văn tự chứa đựng trong đó——là thông tin chi tiết liên quan tới Lâm Bắc Thần.

Viêm Ảnh thích ở một mình.

Thích một mình ngồi trên xe lăn đọc sách .

Nàng khác với rất nhiều Hải tộc, thích ở một mình, đốt lửa, thích ấm áp, thích khô ráo…Đây có lẽ là bởi vì dòng máu đang chảy trong cơ thể nàng có một phần hai là huyết mạch của nhân loại khiến nàng căm hận.

Loại huyết mạch này khiến cho nàng cùng với đại đa số đồng tộc không hoà nhập với nhau, cô độc, giống như một con quái vật.

Tiện tay nhẹ nhàng thả bức thư trong tay xuống, mạch suy nghĩ của Viêm Ảnh bắt đầu trở nên thông suốt.

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của Lâm Bắc Thần.

Hình ảnh của trận chiến cự ly gần ngày hôm đó giống như động tác quay chậm, từng tấm một chiếu lại trong đầu nàng.

Từ bên trong nỗ lực tìm ra sơ hở và nhược điểm trong tu vi của Lâm Bắc Thần.

"Mẫu thân rất sùng bái hắn, thậm chí còn có ý nghĩ để hắn mang ta rời khỏi đại dương…Thực sự là một ý nghĩ ngu xuẩn."

"Đã qua bao nhiêu năm rồi, tại sao trong lòng của bà vẫn tin tưởng nhân loại như vậy, tên nam nhân vô dụng ngu xuẩn kia rốt cuộc là đã cho bà xuống thuốc mê gì, khiến bà cho dù bị nhốt dưới Thần Sơn đáy biển mười lăm năm, nhận đủ giày vò, cũng chưa từng hận ông ta, muốn ở bên cạnh ông ta, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả đồ đệ của ông ta, cũng luôn miệng khen ngợi không ngớt…"

Khi nghĩ tới đây, một tia phẫn nộ nhàn nhạt, hiện lên trên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn còn sáng chói hơn so với trân châu sáng ngời nhất dưới đáy biển kia.

Thiếu nữ mười lăm tuổi, cho dù đã trải qua bao nhiêu trắc trở mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được, cho dù nội tâm có thâm trầm cứng cỏi cỡ nào, nhưng tuổi tác sinh lý vẫn khiến cho nàng có một chút bụ bẫm, khi ở một mình, biểu cảm thư giãn lại, loại cao ngạo và quật cường kia tiêu tan một chút, cuối cùng vẫn lộ ra vẻ hồn nhiên thiếu nữ tương xứng với tuổi tác.

Một chút hồn nhiên ẩn chứa trong đôi mắt tức giận này càng lộ ra vẻ mê người.

"Giết hắn, có thể chứng minh được phán đoán của mẫu thân là sai lầm."

"Đương nhiên, nếu như có thể nhìn thấy biểu hiện của nam nhân kia khi nhìn thấy thủ cấp của đồ nhi mà mình yêu quý nhất, hình ảnh đó nhất định là rất mê người."

Trong lòng Viêm Ảnh hết lần này đến lần khác cắt tỉa kế hoạch của mình.

Trên trang sách vỏ sò mà nàng xem vừa rồi, thông tin tư liệu ghi lại toàn bộ đều là của Lâm Bắc Thần.

Thuở bình sinh, gia đình, sự tích, cùng với quá trình bắt đầu quật khởi của tên Nhân tộc ăn chơi trác táng đến từ Vân Mộng thành này toàn bộ đều ghi chép cặn kẽ bên trong trang sách.

Một người bất kể giá trị vũ lực có mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần trong tính cách của hắn xuất hiện nhược điểm, vậy thì rất dễ dàng nhắm vào.

Viêm Ảnh cảm thấy, bản thân giống như đã tìm được một phương hướng.

Khóe miệng của nàng phác hoạ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Còn chính vào lúc này——

"Đêm dài đằng đẵng, không quan tâm đến giấc ngủ, ta cho rằng chỉ có ta ngủ không được, thì ra Tinh Tinh cô nương…Phi, thì ra sư tỷ ngươi cũng mất ngủ…"

Một giọng nói có chút quen thuộc, từ phía sau lưng vang lên.

Đồng tử của Viêm Ảnh hơi co rút lại.