Vốn dĩ định thẩm tra xong, đem tên này đưa cho Tiểu Bạch xử lý, để Tiểu Bạch giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Kết quả hắn lại có thể tự sát.
Thủ đoạn của tên Vệ Danh Thần này từ trong ra ngoài đều lộ ra sự tà môn. Tuyệt đối không thể thoát khỏi quan hệ với Thiên Ngoại Tà Thần.
Trước đó Lâm Bắc Thần luôn cảm thấy, sở dĩ Thiên Thảo hành tỉnh có thể giả mạo Kiếm Chi Chủ Quân, phân tách thần điện là dựa vào Thiên Ngoại Tà Thần Khư Giới nhất tộc của Tiểu Bạch nhất mạch.
Nhưng mà hiện tại xem ra, cẩu vật Vệ Danh Thần này e rằng là một tên nô lệ tam gia, chỗ dựa sau lưng không chỉ có Khư Giới nhất tộc.
Thậm chí Tiểu Bạch và các tộc nhân của bọn họ có lẽ là đã bị Vệ Thị bán đứng rồi, không những bị lợi dụng, còn suýt chút nữa ngay cả Tiểu Bạch- một công chúa của nội tộc khó khăn lắm mới chân thân giáng lâm cũng bị ném đi rồi.
Vệ Thị Thiên Thảo quả thực là tà ác điên cuồng.
Lâm Bắc Thần ta chính là một mỹ nam tử chính khí lẫm liệt, sứ giả của chính nghĩa, hiện thân của sự lương thiện. Tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép những thế lực xấu xa như vậy hoành hành ở nhân gian.
Đúng.
Chính là như vậy.
Ta là để chủ trì chính nghĩa của nhân gian, tuyệt đối không phải là vì thù hận cá nhân đối với bọn họ mà công kích phục thù.
Lâm đại thiếu đã nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng tâm lý.
Việc trong quân đội cũng không liên quan gì đến hắn.
Lâm đại thiếu đã làm rõ con đường suy nghĩ của mình, cưỡi tiểu hổ mang theo Quang Tương đến đầu thành của khu vực thành thứ nhất để tuần tra một vòng.
Cuộc tiến công của Hải tộc vẫn đang tiếp tục không ngừng nghỉ.
Binh sĩ cấp thấp của Hải tộc muôn hình vạn trạng, lít nha lít nhít, giống như thủy triều của quái vật đến từ địa ngục, từ phía đại doanh của Hải tộc ở xa xa không ngừng ập tới, cuộc chiến tranh hai ngày hai đêm liên tiếp đã dẫn đến việc thi thể của Hải tộc chất thành đống giống như một ngọn núi nhỏ bên ngoài thành, mùi hôi thối tràn ngập trong không khí. Trên thành có cường giả hoả hệ của nhân tộc phối hợp với trận sư không ngừng đốt lửa để đảm bảo rằng trong vòng ba trăm mét dưới bức tường thành sẽ không vì thi thể chất đống mà tạo thành vùng đệm hoà hoãn.
Binh sĩ của đầu khu vực thành thứ nhất mặc dù bị luân chuyển không ngừng, nhưng hiển nhiên cũng đã kiệt sức đến cực điểm.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Lâm Bắc Thần đã lập tức khơi dậy sĩ khí.
Hắn cưỡi tiểu hổ bay, mọi nơi mà hắn đi qua, đều sẽ có tiếng reo hò.
Ngày đó, Lâm Bắc Thần đục xuyên đại doanh của Hải tộc, dường như đánh chết 'sự tích' của Hải tộc thống soái, thông qua sự tuyên dương của quân đào khoáng cũng như đoàn tuyên truyền văn nghệ Vân Mộng trại của tổ chức Đường Thiên, đã lan rộng khắp bốn mặt đông tây nam bắc của bức tường thành. Được vô số binh sĩ bình thường biết đến.
Cho đến nay, ngay cả những tiểu binh bình thường cũng đều biết rằng Lâm Bắc Thần đã được đặt song song với Cao thiên nhân, trở thành trụ cột hỗ trợ đáng tin cậy nhất của Triều Huy đại thành.
Lâm đại thiếu cũng là người ngông cuồng, càng không chút giấu dốt, trực tiếp thi triển các thủ đoạn liên tiếp để chém giết một lượng lớn binh sĩ của Hải tộc.
Nhất thời, tiếng reo hò càng lớn hơn.
Một số lượng lớn rau hẹ nhanh chóng được thu hoạch.
Tuy nhiên, sau khi tuần tra xung quanh một vòng, biểu hiện của Lâm Bắc Thần lại có chút ngưng trọng.
Hắn phát hiện ra những binh sĩ cấp thấp của Hải tộc này, hoàn toàn không thể giết hết.
Nếu quan sát kỹ, thì sẽ thấy rằng hầu hết các binh sĩ tấn công thành đều giữ nguyên hình thái sơ khai của sinh vật biển, chỉ có một số chỗ giống với con người, hoàn toàn thuộc về sinh vật nhân loại bán tiến hoá.
Về cơ bản, trên người của bọn họ đều không có giáp trụ mà chỉ là thứ đại loại như vỏ xương tự nhiên, cũng không sử dụng binh khí, mà là những thứ tương tự như kìm, răng, mai tự nhiên, thậm chí là vung vẫy mảnh vỡ của đá ngầm, có vẻ như trí thức cũng không cao, dưới sự thúc động của các thuật sĩ cấp cao của Hải tộc, đơn thuần dựa vào bản năng để giết chóc và tấn công...
Thực sự đều là bia đỡ đạn.
Bia đỡ đạn liên miên không dứt, vô cùng vô tận không thể giết hết được.
Theo những kiến thức về địa lý nông cạn mà Lâm Bắc Thần đã tìm hiểu về thế giới này, diện tích của đại dương rất rộng lớn bao la, lớn hơn nhiều so với trái đất, trong đó sinh vật biển không nói về số lượng, chỉ nói riêng về chủng loại đã nhiều vô số kể, tuyệt đối vượt xa so với một chủng loại như loại sinh vật lục địa như loài người.
Một cuộc công kích tiêu hao theo kiểu bia đỡ đạn như vậy có thể duy trì rất lâu.
Nhưng nếu cứ tiếp tục tiêu hao như vậy thì sớm muộn gì quân đội của Triều Huy đại thành cũng sẽ bị kiệt quệ.
Đừng nói là kiên trì hai ba năm, loại tiến công cường độ cao bất kể thương vong này, kéo dài thời gian hơn ba tháng thì toàn bộ quân đội của Triều Huy đại thành đều sẽ phải chết trận.
Lâm Bắc Thần bây giờ đã phần nào hiểu được tại sao Cao Thắng Hàn lại nơm nớp lo sợ như vậy.
Đây là một thế giới coi trọng kẻ mạnh không sai, nhưng nếu như số lượng thực sự khổng lồ đến mức tính bằng hàng nghìn tỷ thì vai trò của cường giả đỉnh cấp trong trận chiến công thành đoạt đất giữa các đại thế lực cũng sẽ không có ảnh hưởng lớn bằng sức uy hiếp mà bản thân hắn phải chịu.
Một cuộc chiến như vậy, sống chết đối với cao Thắng Hàn mà nói không hề có chút uy hiếp.
Cho dù là phá thành, với tu vi của hắn, thoát khỏi vòng vây mà đi cũng không thành vấn đề.
Vấn đề là nếu không thể bảo vệ được thành, hàng triệu người dân của đế quốc trong đó, đa số đều phải trở thành thức ăn trong miệng của Hải tộc.
Đối với Lâm Bắc Thần mà nói cũng như vậy.
Một khi thành bị phá hủy, các đồng hương trong Vân Mộng trại có mấy người có thể sống sót thoát ra ngoài?
Những học viện, chợ và tiểu thành mà hắn cực khổ xây dựng đều sẽ biến thành tro bụi.
Trước đó đã quá lạc quan rồi.
Hắn quyết định đi tìm Cao Thắng Hàn nói chuyện thật rõ ràng. Lúc này, trùng hợp Cao Thắng Hàn cũng phái người tới tìm hắn.