Bức tường thành phía tây, Địch Lâu thứ nhất.
Khi Lâm Bắc Thần bước vào trong lâu, bầu không khí trong phòng tương đối rạo rực. Ở trung tâm của sảnh chính là một cái bàn cát trận pháp Huyền Văn khổng lồ, tạo hình tinh xảo, lấp lóe vi quang, thâu tóm tất cả địa hình địa thế của toàn bộ Triều Huy đại thành trong phạm vi trăm dặm vào bên trong, giống như thu nhỏ và phong ấn một tiểu thế giới, càng tinh xảo thần kỳ hơn so với bàn cát điện tử mà Lâm Bắc Thần đã từng nhìn thấy trong các tác phẩm phim truyền hình ở kiếp trước.
Lữ Văn Viễn và các tầng lớp cao cấp trong quân ngồi ở hai bên bàn cát.
Cao Thắng Hàn ngồi ở chóp đỉnh của bàn cát.
Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng ngưng trọng.
Trong không khí giống như có áp lực vạn cân khiến người ta ngạt thở.
Sự xuất hiện của Lâm Bắc Thần khiến ánh mắt của mọi người ngay lập tức đều tập trung vào người hắn.
"Lâm lão đệ đến rồi, mau qua đây ngồi đi."
Bên cạnh Cao Thắng Hàn có một chỗ ngồi tăng thêm tạm thời, vị trí đặt ngang hàng với Cao Thắng Hàn.
Lâm Bắc Thần cũng không khách sáo, nhanh chóng bước tới ngồi xuống.
"Nghe nói Lâm lão đệ vừa mới đi tuần tra bốn mặt tường thành sao?"
Trên mặt của Cao Thắng Hàn nở ra nụ cười, giống như bạn cũ hàn huyên.
Lâm Bắc Thần gật đầu, nói: "Đúng vậy, mới vừa xem qua, cảm thấy tình huống không tốt lắm."
Cao Thắng Hàn phối hợp gật đầu, nói: "Triều Huy đại thành hiện tại giống như là một cái cối xay sinh mệnh, lấy sinh linh làm thung lũng, từng giờ từng khắc đều đang treo cổ người sống, nếu cứ tiếp tục tiến công với cường độ cao như vậy, quân đội của chúng ta chỉ có thể chống đỡ mười sáu ngày thì sẽ toàn tuyến sụp đổ, sau mười sáu ngày, vận động dân binh hậu bị có thể chống đỡ sáu ngày, sau đó động viên thường dân trong thành tham chiến, có thể kiên trì bốn ngày...sau tổng cộng hai mươi tám ngày, thành phá sẽ là điều tất nhiên."
Điều này là suy diễn do toàn bộ bộ tham mưu đưa ra.
Về cơ bản cũng đại diện cho vận mệnh của Triều Huy đại thành.
Lâm Bắc Thần cũng không đi chất vấn thời gian này có chính xác hay không, ngược lại hỏi: "Ứng phó như thế nào, quân đội có thể tính toán được không?"
Cao Thắng Hàn nhìn về phía Lữ Văn Viễn.
Lữ Văn Viễn nói: "Bộ tham mưu đã đưa ra ba sách lược thượng trung hạ, thượng sách là chém giết thống soái trong đại doanh của Hải tộc, tiến hành hành động chém đầu, khiến cho Hải tộc rắn mất đầu, nội bộ tự loạn, đại quân Triều Huy thừa cơ phản kích, có thể làm một lần là xong, đuổi đại quân Hải tộc ở Phong Ngữ hành tỉnh về biển..." Lâm Bắc Thần nhớ lại những gì mà mình đã nhìn thấy trong đại doanh của Hải tộc ngày hôm đó, cẩn thận đánh giá hệ thống thuật sĩ của Hải tộc, đối với sự gia tăng cường độ chiến lực của thiên nhân, cùng với sức mạnh vô cùng kỳ diệu của thiếu nữ ngồi xe lăn kia, muốn ám sát nàng, độ khó cực lớn, vượt quá tưởng tượng.
Nhưng hắn không có phản bác, nói: "Trung sách thì sao?"
"Trung sách chính là phái cao thủ lẻn vào đại doanh của Hải tộc, đồng thời phá hoại trận pháp vận binh truyền tống, không còn nguồn binh lực tiếp tế liên miên không dứt, Hải tộc sẽ không cách nào tiến hành cách thức tiêu hao bia đỡ đạn hiện tại được nữa, lại ám sát thuật sĩ cao cấp của Hải tộc, khiến cho biên độ tăng trưởng chiến lực của Hải tộc xảy ra vấn đề, vậy thì chúng ta lại có vốn để đối đầu với Hải tộc, có các loại vật tư tiếp tế như Bắc Thần dược hoàn, Bắc Thần kim sang dược..., cho dù có kiên trì một hai năm cũng không thành vấn đề."
Lữ Văn Viễn nói.
Lâm Bắc Thần âm thầm gật đầu.
Phương pháp này, dù sao cũng có tính khả thi cao hơn một chút.
Nhưng mà, kết quả cuối cùng cũng chỉ là một lần nữa trở lại trạng thái đối đầu mà thôi.
Một khi Hải tộc tu sửa xong binh nguyên truyền tống trận, điều động càng nhiều thuật sĩ hơn đến thì vẫn là một vòng luân hồi mới.
"Hạ sách thì sao?"
Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.
Lữ Văn Viễn nói: "Hạ sách là nghĩ cách điều động một người đủ phân lượng đến đế đô để cầu viện, cầu xin bệ hạ phái thêm viện binh..."
Ồ, quả nhiên là hạ sách.
Nếu như có viện quân thì đã đến từ lâu rồi.
Đã cầu xin thời gian dài như vậy rồi, hai cái lông của viện binh cũng không nhìn thấy. Trong đầu của Lâm Bắc Thần lướt qua cái gọi là ba sách lược thượng trung hạ một lượt, nhìn về phía Cao Thắng Hàn, nói: "Cao đại nhân quyết định dùng sách lược nào?"
Cao Thắng Hàn hơi trầm ngâm, nói: "Nếu như không có Lâm lão đệ ngươi đột nhiên xuất hiện, ta chỉ có thể lấy hai sách lược trung hạ tiến hành đồng thời, nhưng bây giờ...nếu như Lâm lão đệ ngươi nguyện ý dốc toàn lực ra tay tương trợ, ta cảm thấy thực hiện đồng thời ba sách lược cũng không phải là không thể."
Haizz.
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi.
Thực ra ta không muốn ra tay tương trợ một chút nào cả, chỉ muốn ở bên cạnh gọi 666.
Nhưng bây giờ người đã ở trong cuộc, còn làm gì khác được nữa chứ?
"Liên quan tới vị thiếu nữ thiên nhân ngồi xe lăn kia, quân đội đã điều tra ra được cái gì chưa?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
"Có một chút tư liệu."
Lữ Văn Viễn vội vàng đưa một hồ sơ Huyền văn qua, sau đó giải thích cặn kẽ nói: "Nói ra cũng thật ly kỳ, thiếu nữ này thật sự là có lai lịch lớn..."
Lâm Bắc Thần truyền Huyền khí vào trong hồ sơ Huyền Văn.
Một số thông tin liên quan tới thiếu nữ xe lăn liền hiện ra.
Tên của nàng là Viêm Ảnh, là Vương tộc Tây Hải Đình.
Năm nay mười lăm tuổi...
Hả?
Mười lăm tuổi? Lớn hơn ta?
Vậy chẳng phải ta phải gọi là sư tỷ sao?
Cho nên hôm đó nàng có thái độ xấu như vậy, là bởi vì ta đã làm sai bối phận sao? Bằng không làm sao nàng có thể cưỡng lại được sắc đẹp của ta chứ?
Nhất định là như vậy.
Lâm Bắc Thần cảm thấy mình đã tìm ra được nguyên nhân, tiếp tục nhìn xuống dưới.