Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1155: Chúng ta sẽ còn gặp lại




Bùm!

Đầu của Vệ Minh Huyền đột nhiên nổ tung, giống như một quả dưa hấu, giữa mi tâm xuất hiện một đường kiếm quang sắc bén bắn ra, bay thẳng đến Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần giật mình, theo bản năng tránh, đồng thời giơ tay lên chỉa như kiếm, Nhất Kiếm chém ra.

Vù!

Đường kiếm kia bị chém trúng, nhưng chưởng kiếm của Lâm Bắc Thần chỉ rạch được một cái mà thôi, cảm giác không thể đánh trúng được năng lượng thực thể.

Kiếm quang kia chỉ là ảo ảnh.

Trong nháy mắt, nó đã đến mi tâm của Lâm Bắc Thần. Không hay rồi.

Trong lòng Lâm Bắc Thần kêu lên, nháy mắt kế tiếp, cảm giác giữa mi tâm truyền tới một trận đau nhức, trong mơ hồ, trong đầu hắn xuất hiện một bóng người thiếu niên quần áo đen tóc trắng, đang dùng kiếm chém tới tấp.

Từng đường kiếm chém ra, Lâm Bắc Thần đều cảm thấy cơn đau dữ dội như thể đầu mình bị xé nát, thiếu niên mặt mũi mơ hồ nhưng thần thái lạnh lùng, giống như một bậc quân vương cao cao tại thượng.

Là Vệ Danh Thần.

Trong đầu Lâm Bắc Thần lập tức nghĩ đến cái tên này, đồng thời hắn cũng ý thức được đây là tinh thần lực công kích

Lâm Bắc Thần nhức đầu như muốn nứt ra, ngay sau đó trực tiếp hét lên thành tiếng, hắn tập trung toàn lực sử dụng tinh thần lực, muốn cùng đối kháng với bóng người đang cầm kiếm kia, nhưng dù có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa thì tinh thần lực lúc tiếp xúc cũng sụp đổ.

Hoàn toàn không cùng cấp.

Tựa như dòng suối trên mặt đất sau cơn mưa, như đại dương dâng trào bao la, căn bản khó cạnh tranh được, như thể sẽ bị nó nuốt chửng trong tích tắc.

Bất cẩn rồi.

Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy chóng mặt, càng vùng vẫy thì càng trở nên vô dụng, biển ý thức trong não bộ dường như bị xé toạc bởi ánh kiếm của thiếu niên mặc đồ đen đó...

Ngay khi hắn đang ở trong trạng thái choáng váng sắp ngất đi, đột nhiên, một vị trí nào đó trên người hắn khẽ rung lên, dao động chấn động này đột nhiên truyền đến ý thức trong đầu hắn, trên mặt thiếu niên kia chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi bóng dáng hư ảo ấy nhanh chóng tan biến như mây khói...

“Chúng ta sẽ còn gặp lại.” Âm thanh cuối cùng vang lên trong đầu Lâm Bắc Thần, cơn đau đầu qua đi như thủy triều rút, Lâm Bắc Thần mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, phải một lúc sau hắn mới khôi phục bình thường.

Lần này thực sự bất cẩn.

Hắn nhìn cái xác không đầu của Vệ Minh Huyền, sợ hãi một hồi. Không ngờ trong đầu Vệ Minh Huyền lại cất giấu sát chiêu như vậy, một khi thông tin quan trọng liên quan đến Vệ Danh Thần bị đưa ra thì chương trình diệt khẩu sẽ khởi động.

Cái này...chắc chắn là kiệt tác của tên biến thái Vệ Danh Thần. Đúng là mưu mô.

Tại sao tinh thần lực của Vệ Danh Thần lại mạnh như vậy?

Lâm Bắc Thần lau mồ hôi, cảm thấy tất cả những điều này đều hoàn toàn vô lý.

Không khoa học.

Ta bật hack lâu như vậy rồi mà vẫn không đánh bại được một Vệ Danh Thần ư?

Điện thoại Tử Thần trong tay, ta có thể nghiền áp cả thế giới, kết quả suýt chút nữa bị Vệ Danh Thần cách không giết chết?

Đúng rồi, luồng chấn động vừa rồi, rốt cuộc là đến từ đâu vậy?

Lâm Bắc Thần bình tĩnh lại, tập trung suy nghĩ.

Cuối cùng, khoá định trên người hai 'nghi phạm' không chịu sự khống chế của mình.

Thứ nhất là điện thoại tử thần.

Thứ hai là chiếc gương cổ đồng thau không rõ nguồn gốc.

Nhưng vấn đề là cái trước đang ở trong trạng thái nâng cấp, hoàn toàn tự đóng.

Cái sau sớm đã bị cái trước hút cạn tinh hoa bên trong, đã trở thành một tấm gương nhỏ phế thải.

Chậc chậc chậc, thú vị.

Lâm Bắc Thần cũng không vội xác định chân tướng.

Nhãn điểm của hắn lại nhanh chóng dịch chuyển đến cuộc giao thủ cách không với Vệ Danh Thần trước đó.

Sau khi suy nghĩ trấn tĩnh trở lại, Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng hiểu ra. Không phải là Vệ Danh Thần quá mạnh.

Mà là mình quá yếu.

Mạnh yếu ở đây là ám chỉ tinh thần lực.

Bởi vì tác dụng thay thế tu luyện của điện thoại Tử Thần quá suôn sẻ, cho nên từ trước đến nay Lâm đại thiếu hầu như đều bất khả chiến bại.

Còn mạnh của hắn, sự mạnh mẽ nằm ở nhục thân và Huyền khí, cũng như dị năng Huyền khí lộn xộn, còn có các loại phần mềm hack khác nhau trên điện thoại tử thần.

Nhưng xét về phương diện tinh thần lực...

Lâm Bắc Thần suy nghĩ kỹ càng, ngoại trừ lúc đầu khi mình còn rất yếu đã tu luyện Ác Long Bào Hao ra, những bí tịch tinh thần lực khác, chẳng hạn như trong số ba cuốn bí tịch do Tần chủ tế ban tặng, có hai cuốn bí pháp tinh thần lực của Hoả hệ, thực ra hắn đều chưa từng tu luyện một cách nghiêm túc, cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì giới hạn dưới van cơ bản tối thiểu có thể tương quan phù hợp với chiến tích mà thôi.

"Cho nên, chuyện này nhắc nhở rằng tinh thần lực thực ra là khuyết điểm của cảnh giới hiện tại của ta."

"Tiếp theo đây, phải chăm chỉ tu luyện tinh thần lực rồi."

"Nhưng mà, bí tịch tinh thần lực từ đâu mà đến chứ?"

Lâm Bắc Thần vừa nghĩ đến việc điện thoại tử thân nâng cấp mà tự khoá, liền có chút đau trứng.

Trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể dựa vào bản thân.

Đầu tiên, phải nghĩ cách tìm ra một bí tịch tu luyện tinh thần lực.

Ít nhất cũng phải tương xứng với cảnh giới tu vi hiện tại của mình.

"Chỉ có thể tìm Cao Lão đệ."

Lâm Bắc Thần khoá định mục tiêu.

Hắn đưa tay lên cho mình uống một ngụm, cảm thấy trạng thái rất tốt.

Nhưng trong đầu vẫn có chút mê man.

Đây là hậu quả của việc tiêu hao tinh thần lực cực độ, đồng thời bị trọng thương.

Lâm Bắc Thần từ trong căn đại trướng bước ra, đám người Lâm Hồn đang đợi ở bên ngoài lều, nhìn hắn với ánh mắt quan tâm.

Dù sao thì động tĩnh khi Lâm đại thiếu một mình thẩm tra Vệ Minh Huyền trước đó cũng khá là doạ người.

"Đại nguyên soái, Vệ Minh Huyền..." Lâm Hồn thử hỏi.

"Chết rồi."

Trong giọng điệu của Lâm Bắc Thần mang theo một chút tiếc nuối.