Ha ha ha ha.
Đây chính là uy lực thực sự của cấp bán bộ thiên nhân, chính là sức mạnh chiến đấu bền bỉ của ngũ hệ thiên nhân.
Sau một thời gian dài, cuối cùng cũng có thể đánh bại hoàn toàn Kiếm Chi Chủ Quân trong một trận chiến đặc biệt như vậy.
“Ta đi trước.” Lâm Bắc Thần lấy quần áo trùm lên người Dạ Vị Ương, nói: “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt...” Đúng là giọng điệu của một tên cặn bã.
“Ừm...” Dạ Vị Ương lười biếng đáp một tiếng, thân hình không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Lâm Bắc Thần rời đi đã một tiếng thì nàng mới từ từ ngồi dậy, thở hổn hển, ngồi xếp bằng vận công, từng chút một luyện hoá sức mạnh mới có trong cơ thể, trong một đêm, tu vi đã khôi phục nhanh chóng, hiệu quả hơn mấy chục đêm trước đó.
Hắn trở nên mạnh hơn rồi.
Dạ Vị Ương mặc quần áo, đi chân trần đến bàn đá, nhẹ nhàng cầm lấy hoa sen, đưa lên mũi ngửi, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy, hận ý trong lòng đã có chút tan biến, nàng trong thoáng chốc này dường như đã quay về với Dạ Vị Ương đơn thuần lúc ở Vân Mộng thành...
Có tiếng bước chân bên ngoài.
Vọng Nguyệt đại giáo chủ đi tới, nhìn thấy hoa sen trắng trong tay Dạ Vị Ương, đồng tử khẽ co lại.
“Miện hạ, đây là thần hoa kết tinh của linh mạch thần vận của Thần Điện Sơn, tại sao lại hái nó xuống, sẽ không có lợi cho sự ngưng kết thần vận của Thần Điện Sơn...” Bà kinh ngạc nói.
Khóe miệng Dạ Vị Ương nở một nụ cười hiếm thấy, nhàn nhạt nói: “Bởi vì nó rất đẹp mắt, rất giống ta.”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ trầm mặc, một lúc lâu sau, bà nói: “Đúng lúc muốn báo cáo với miện hạ, lúc Lâm Bắc Thần xuống núi đều đã hái tất cả mấy đoá thần hoa kết tinh còn lại trong đầm...”
Dạ Vị Ương khựng lại, đồng tử co rút.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của Dạ Vị Ương lại trở lại bình thường, nàng còn nhẹ nhàng cắm thần hoa sen vào chiếc bình hoa bên cạnh, nói: “Không sao, tín ngưỡng của thần đang phục hồi, thần hoa kết tinh sẽ nhanh chóng mọc lại thôi...”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Dạ Vị Ương nhẹ nhàng đặt hoa vào bình, rồi đặt bình vào vị trí dễ thấy sau đó mới nói: “Hải tộc đang tấn công thành, đã đến thời khắc mấu chốt, liên lạc với đại bản doanh của quân Triều Huy thành, lệnh cho Tế Tư mang trong đi tham chiến trước, chữa trị người bị thường, từ hôm nay trở đi Thần Điện Sơn sẽ mở cửa trở lại để tiếp nhận dân chúng tới tế bái, điện khấn cầu, điện thần trì cùng điện chữa trị đều mở ra...Vào thời khắc quan trọng nhất của thành thị này, thần điện không thể không quan tâm được, Hải tộc chính là dị tộc không thể dạy dỗ, cũng là kẻ thù của thần điện, không thể hoà hoãn.”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ vui mừng khôn xiết khi nghe điều này, đây chính là gợi ý mà bà đã đưa ra từ lâu, thần điện cho tới bây giờ không phải là cây không gốc rễ, không nước tưới.
Chỉ khi sát cánh cùng các tín đồ trong thành mới có thêm niềm tin, đặc biệt là khi Hải tộc tấn công thành, các tín đồ phải đối mặt với những thảm họa và mối đe dọa to lớn, lúc lòng người đang bàng hoàng, cũng là lúc các Tế Tư truyền giáo củng cố tín ngưỡng, an ủi những đau khổ của nhân gian, nếu Thần Điện Sơn cứ mãi đóng kín thì chắc chắn sẽ là một đả kích lớn đối với các tín đồ. Nhưng trước kia miện hạ chưa từng đồng ý điều này, tại sao bây giờ lại thay đổi chủ ý?
Chẳng lẽ...
Trong đầu Vọng Nguyệt đại giáo chủ lập tức hiện lên hình bóng của Lâm Bắc Thần.
Chẳng lẽ là hắn thuyết phục miện hạ? Làm sao hắn làm được chứ? Vọng Nguyệt đại giáo chủ vô cùng tò mò.
“Vâng, miện hạ.” Bà trả lời, sau đó đi ra ngoài thu xếp.
...
Lâm Bắc Thần quay trở lại doanh trại, mới vừa uống một hớp nước thì Thiến Thiến đã đến báo cáo, nói rằng Lăng Thần đã cùng cha mẹ rời khỏi doanh trại trở về nhà rồi.
Đi nhanh như vậy à, còn định tặng vợ cả một bông hoa sen mà. Lâm Bắc Thần thất vọng.
Thôi vậy, đi tới thăm tiểu loli ngực phẳng say rượu một chút vậy.
Kết quả là khi đến trung tâm y dược, đi vào sảnh chính thì nhìn thấy An Mộ Hi cùng Bạch Khâm Vân giống như những người bạn cũ, đang tán gẫu hăng say cái gì đó, Tả Khâu Vô Song cùng đám ‘học sinh y khoa’ đang cầm bút ghi chép cái gì đó, giống như đang họp vậy...
Chẳng lẽ ta đi nhầm?
Lâm Bắc Thần dụi mắt một cái. Ngày hôm qua, khi An Mộ Hi thấy Bạch Khâm Vân, còn giống như nhìn thấy kẻ thù, hở một tí là hộc máu ngất xỉu, mà hôm nay lại bày ra dáng vẻ hận không thể gặp nhau sớm hơn, Bạch Khâm Vân nói mấy câu, An Mộ Hi lập tức giống như gặp thần, nhất thời cao hứng huơ tay múa chân...
Chuyện gì thế này? Lâm Bắc Thần quay đầu lại, nhìn thấy Nhạc Hồng Hương đang ngồi ở sảnh phụ, trên tay cầm một tấm bảng trắng huyền Văn, tay còn lại cầm một con dao khắc huyền văn, đang chậm rãi vẽ thứ gì đó. Mặc dù chỉ là sinh viên năm thứ nhất của khoa huyền văn của một học viện Trung cấp, nhưng thành tích của Nhạc Hồng Hương trong phương diện huyền văn đã tăng mạnh, làm cho rất nhiều thầy cô dạy huyền văn đều khen không ngừng, mấy vị đại lão trong hiệp hội huyền văn cũng cho rằng Nhạc Hồng Hương có thiên phú phi thường trong mảng huyền văn, tương lai nhất định đạt được thành tựu.
Bây giờ, ngoài việc mỗi ngày đều đến trường học ra Nhạc Hồng Hương còn đảm nhiệm vai trò giáo viên ở học viện Sơ cấp Vân Mộng, phụ trách nhập môn cho những sinh viên năm nhất chưa hiểu về huyền văn, đồng thời còn tham gia vào rất nhiều công việc trong hiệp hội huyền văn ở doanh trại Vân Mộng, còn bảo vệ trận pháp huyền văn ở doanh trại, có thể nói là rất bận rộn. Tuy nhiên, theo lịch trình thông thường hiện giờ của nàng, đáng lẽ nàng đã phải đến thành khu số 3 để học rồi mới phải.
“Tiểu Hương Hương, chuyện gì đang xảy ra ở đó vậy?”
Lâm Bắc Thần đi tới chào hỏi, muốn biết Bạch Khâm Vân cùng An Mộ Hi rốt cuộc sao lại ‘từ địch thành bạn’ như thế nào.
Nhưng Nhạc Hồng Hương như thể không nghe thấy, cau mày, mắt chăm chú vào những đường nét huyền văn, hiển nhiên là đang chìm trong suy nghĩ, căn bản không biết chuyện gì xảy ra...