Nhìn thấy cảnh đẹp này, Lâm Bắc Thần thật sự bị thu hút, đặc biệt trên một cành sen có sáu đóa hoa sen giống như ngọc bích màu trắng hoàn hảo, mỗi cánh hoa giống như những bức chạm khắc ngọc bích, dưới ánh trăng chiếu rọi, chúng phát ra một tia sáng trắng mờ ảo, giống như thần vật làm người khác say mê.
“Thật là một bông hoa đẹp.” Lâm Bắc Thần cảm khái một tiếng.
Tâm vừa động, một chút lực nhẹ nhàng trực tiếp ngắt hoa sen trắng xuống, cầm trên tay, rồi lại đưa lên đầu mũi ngửi nhẹ, cả người lập tức thanh tịnh, sảng khoái.
Thật là thơm.
Lâm Bắc Thần cẩn thận cất hoa sen, bước nhanh lên núi. Chẳng bao lâu đã đến ngoài thần điện.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ nhìn thấy Lâm Bắc Thần nửa đêm leo lên núi, cảm thấy kỳ lạ, trong lòng dâng lên một chút ưu tư, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng, nói: “Cơn giận của miện hạ không biết đã hết chưa, ngươi bây giờ đến không sợ gặp nguy hiểm sao?”
Đây là đang cố ý hù doạ Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần cười ha ha, nói: “Không sao, ngươi giúp ta nói một tiếng là mỹ nam đệ nhất Triều Huy đại thành tới thăm.”
Vọng Nguyệt đại giáo chủ do dự một lúc, cuối cùng đi vào thần điện bẩm báo.
Một lúc sau, bà mang vẻ mặt phức tạp đứng ngoài cửa, nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi vào đi.”
Lâm Bắc Thần lập tức vui vẻ bước vào thần điện.
Cổng thần điện đóng lại.
Bên trong đại điện, ánh sáng dịu nhẹ, ánh sáng của huyền văn trận pháp cùng với những viên minh châu treo trên mái vòm, làm toàn bộ đại điện sáng chói như ban ngày, những cột đá điêu khắc hình dạng nữ thần nâng đỡ mái vòm.
Đi về phía trước dọc theo đại lộ trung tâm khoảng 100m là những bậc thang màu trắng ngọc, trên bậc thang một chỗ người tượng thần sừng sững uy nghiêm.
Dạ Vị Ương mặc áo choàng đen, ngồi trên thần toạ, nghiêng đầu, mái tóc đen dài xoã ra sau lưng, hai mắt hơi nhắm lại, không nhìn Lâm Bắc Thần, nói: “Ngươi tới làm gì?”
Lâm Bắc Thần bước lên các bậc thang, nói: “Tới xem ngươi hồi phục như thế nào.”
Trận chiến ban ngày, Dạ Vị Ương cũng xuất thủ, dùng một kiếm chém chết Lương Viễn Đạo, những việc cưỡng ép thúc giục tu vi thì tổn thất cũng không nhỏ, sau đó cũng trực tiếp truyền âm cho Lâm Bắc Thần báo mình không còn sức chiến đấu nữa.
“Mười mấy ngày nữa là sẽ bình phục hoàn toàn.”
Nói xong, Dạ Vị Ương khẽ mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo rồi biến mất, nói: “Sao, ngươi là đang quan tâm bổn toạ à?”
Lâm Bắc Thần khẽ mỉm cười, lấy ra hoa sen, tỉnh bơ nói: “Đương nhiên, ta muốn cảm ơn ngươi sự giúp đỡ của ngươi đã cho ta cơ hội cuối cùng cứu vãn tình thế... Ta nhìn trạng thái của ngươi dường như không tốt lắm, hay là để ta tới chữa trị cho ngươi.”
Nếu là người khác, chắc chắn Lâm Bắc Thần sẽ lập tức cho một ngụm sữa rồi nói sau, nhưng là nữ thần xấu bụng Dạ Vị Ương thì vẫn nên hỏi ý kiến của nàng trước.
Dạ Vị Ương im lặng chưa quyết định, ánh mắt của nàng rơi vào hoa sen trên tay Lâm Bắc Thần, nàng hơi dừng lại một chút, nói: “Đây là gì?”
“Một đoá hoa sen trắng ngọc bích hoàn mỹ, thanh thoát và xinh đẹp.”
Lâm Bắc Thần nâng bông sen lên, bày ra biểu tình không cần mặt lên một góc 45 độ vẫn đẹp trai, nói: “Tặng cho ngươi.”
“Tặng ta?” Dạ Vị Ương ngẩn ra.
Lâm Bắc Thần nói: “Đúng thế, lúc ta lên núi nửa đường nhìn thấy hoa sen trắng này, thực sự hiếm thấy, trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, trong thông ngoài thẳng, xinh đẹp tinh khiết, chỉ đứng từ xa nhìn chứ không thể khinh nhờn, ta thấy nó lập tức không biết tại sao lại nghĩ đến ngươi, giống như đoá hoa sen này, trong thế giới cuồn cuộn này vẫn không thay lòng, làm ta rất bội phục.”
Khóe miệng Dạ Vị Ương cong lên một cái, tỏ vẻ khinh bỉ, nói: “Miệng lưỡi trơn tru, nhàm chán.”
Ách...
Lâm đại thiếu nhất thời cũng cảm thấy lúng túng, thật không có lý lẽ.
Ta đã dựa theo tiêu chuẩn tán gái như trên mạng rồi mà, còn cày nát nửa bài Ái Liên Thuyết, vẫn không làm Kiếm Chi Chủ Quân cảm động...quả nhiên trong tiểu thuyết đều là lừa người.
“Ngươi thật sự không thích sao?” Lâm Bắc Thần không cam lòng hỏi lại một câu.
Dạ Vị Ương hừ lạnh một tiếng, Lâm Bắc Thần càng thêm nghi ngờ, gần đây có chuyện gì xảy ra à? Sức hấp dẫn của mỹ nam như ta lại giảm xuống nhiều như vậy sao?
Đầu tiên là tiểu sư muội tràn đầy khinh bỉ mình, bây giờ đến cả bạn chăn gối như Dạ Vị Ương cũng không ăn thua, điều này làm cho người xưa này dựa vào nhan sắc mà kiếm cơm như Lâm đại thiếu rơi vào tình trạng mất tự tin sâu sắc.
Dạ Vị Ương thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Đến đây, chữa trị cho ta.”
Lâm Bắc Thần tiện tay đặt bông sen lên bàn đá bên cạnh, đi tới triển khai Thuỷ Hoàn Thuật. Một luồng khí tức màu xanh lam lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Dạ Vị Ương.
Hắn rất tò mò, không biết sữa loại khí hệ Tiên Thiên Thuỷ có tác dụng hồi phục cho thần linh hay không, chỉ thấy trên mặt Dạ Vị Ương xuất hiện một màu đỏ thoáng qua.
Ngay lập tức, tinh thần và năng lượng của nàng đã được cải thiện rõ rệt. Có hiệu quả.
Lâm Bắc Thần lại thêm mấy ngụm nữa, Dạ Vị Ương thở ra một hơi dài, nàng tỏ ra vô cùng bất ngờ.
Đây là cách gì vậy, ngay cả vết thương của nàng cũng có thể hồi phục được? Tên này quả nhiên không đơn giản.
Ánh mắt Dạ Vị Ương nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, đột nhiên từ từ đứng lên, duỗi tay ra, áo choàng đen chậm rãi tuột khỏi người, lộ ra thân hình trắng nõn như ngọc, mềm mại phong hoa tuyệt thế vô cùng.
“Lại đây.” Nàng khẽ mở môi, thì thầm nói: “Bắt đầu tu luyện.”
“Hả?” Lâm Bắc Thần ngẩn ra.
Hắn nhìn về phía tượng thần uy nghiêm trang trọng trong thần điện, sau đó lại nhìn về phía các bức hoạ tôn giáo trang nghiêm, đồ dùng cúng tế, cùng với tượng thần to lớn trên thần toạ trước mặt, hắn có chút chột dạ, cũng có chút kích thích, nói: “Trực tiếp ở đây, hay là đến chỗ khác...”
“Không cần.” Dạ Vị Ương dửng dưng nói.
Lâm Bắc Thần hít sâu một hơi.
Mẹ ơi.
Kiếm Chi Chủ Quân nữ thần cũng sành chơi đấy, lại thích thứ này.
Lâm Bắc Thần có chút ngại ngùng, sau đó không yếu thế nữa mà bắt đầu nghênh đón.
Đêm dài đằng đẵng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã tờ mờ sáng.
Lâm Bắc Thần chỉnh đốn quần áo, nhìn Dạ Vị Ương đang cuộn mình trên thần toạ to lớn giống như một chú mèo con lười biếng, cảm giác thành tựu chưa từng có.