“Tiểu Hương Hương?” Lâm Bắc Thần đưa tay ra quơ quơ.
“Này, qua bên kia đi, đừng làm phiền ta...”Nhạc Hồng Hương cau mày một cái, theo bản năng nói một câu, sau đó mới phát hiện ra là Lâm Bắc Thần, lập tức áy náy nói: “A, học trưởng Bắc Thần, ta còn tưởng là Lương Tử Mộc...là Khâm Vân đưa cho ta đề bố trí huyền văn, vừa hay cũng có liên quan đến nghiên cứu gần đây của ta, vì tập trung quá mà không thấy ngươi...”
“Không sao không sao.” Lâm Bắc Thần chỉ vào sảnh chính nói: “Hai tên kia có chuyện gì vậy? Đột nhiên có nhiều chủ đề chung thế?”
Nhạc Hồng Hương cười nói: “Hôm nay thầy An vốn dĩ tìm Tiểu Bạch hỏi tội, yêu cầu Tiểu Bạch phải bồi thường thần dược ở hiệu thuốc số 1. Tiểu Bạch chế nhạo hắn không hiểu dược tính, dược lý, hai người lúc đầu cãi nhau, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, thầy An lại bị Tiểu Bạch thuyết phục, sau khi hai người trao đổi, thầy An giống như một đứa trẻ to xác vậy, chẳng những không giận nữa mà còn muốn nhận Tiểu Bạch làm thầy...”
Hả? Kịch bản này không đúng lắm.
Dưới tình huống bình thường, bên trong những cuốn tiểu thuyết máu chó ở kiếp trước, cách chính xác không phải là An Mộ Hi thân là tiền bối già muốn Tiểu Bạch bái hắn làm thầy, đem tất cả những gì học được, tinh hoa y bát truyền thụ cho Tiểu Bạch sao? Tại sao trong cuốn sách này, đạo đức của các bậc tiền bối lại thấp như vậy, còn trực tiếp nhận hậu bối làm thầy?
“Trình độ đan dược của Tiểu Bạch rất cao à?” Lâm Bắc Thần tò mò hỏi. Nhạc Hồng Hương nói: “Chắc chắn rất cao.”
“Cao bao nhiêu?”
“Cao bằng căn phòng trên cây của ngươi.”
“Vậy thì thật sự rất cao.” Lâm Bắc Thần thở dài, cái này coi như cũng hợp lý, dù sao Tiểu Bạch cũng là một thiên tài, lợi dụng thần dược trong hiệu thuốc số 1 tạo ra một thứ nghịch thiên, trực tiếp làm mất ngực của bản thân luôn.
Hơn nữa, nàng còn biết huyền văn, tuỳ tiện ra một đề để cho người thân là tiểu thiên tài huyền văn ở Triều Huy thành Nhạc Hồng Hương phải rơi vào trầm ngâm mà giải đề, hoàn toàn quên mất mọi thứ...
Ách, chẳng lẽ đây chính là đan trận song tuyệt trong truyền thuyết? Haizz.
Tiểu Bạch có phải đã hối lộ cho tác giả để lấy được vai chính trong kịch bản không? Những tình thế như này, không phải với tư cách là nhân vật chính là ta mới là người phải hưởng hết hay sao?
Lâm Bắc Thần rơi vào trầm tư, chẳng trách dạo này ta cảm thấy mị lực đi xuống, cho dù có giá trị siêu cao cũng không còn hấp dẫn nữ tử nữa, chẳng lẽ khí chất trên người bị Tiểu Bạch hút mất rồi?
Không được, ta phải thử một chút.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, từ trong túi bách bảo lấy ra một đoá thần hoa kết tinh, đưa cho Nhạc Hồng Hương nói: “Đêm qua tình cờ thấy một đoá bạch liên rất đẹp, đặc biệt là nó không nhuộm chút phù sa nào, trong trẻo sạch sẽ nhưng không quỷ dị, hương thơm thanh khiết, chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể khinh nhờn, giống như bạn học Nhạc vậy, kiên cường độc lập, một mình nở rộ...mặc dù ta biết hái hoa là không đúng nhưng vẫn muốn lấy nó về tặng ngươi...”
“Ơ...” Nhạc Hồng Hương đỏ mặt, nàng nhận lấy bông hoa, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng nói: “Cảm ơn...ta...rất thích.”
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm, mị lực hình như vẫn còn.
Đang nói, đột nhiên thiết thần hộ vệ Cung Công giống như quỷ thình lình xuất hiện ở ngoài sảnh phụ, chắp tay nói: “Thiếu gia, bắt được Vệ Minh Huyền, dư một triệu kim tệ đã vào tài khoản, tàn dư của Thanh Nha Độc Vệ cùng tỉnh chủ đều nằm trong tầm kiểm soát, xử lý ra sao, xin đại nguyên soái anh dũng vô địch chỉ thị!”
Khóe miệng Lâm Bắc Thần nhếch lên một đường cong.
Hả? Đợi đã, kịch bản này có chút quen.
Đậu xanh.
Ta không phải là chiến thần miệng méo, giá trị nhan sắc của ta còn cao hơn hắn rất nhiều.
Lâm Bắc Thần cũng không quấy rầy mấy người đang chăm chỉ học tập nữa, đi theo Cung Công đến chỗ đội quân đào mỏ.
“Cung nghênh anh dũng vô địch đại nguyên soái.” Hai hàng binh sĩ thiết giáp bên cạnh hắn quỳ trên đất, dùng ánh mắt cuồng nhiệt cùng sùng bái nhìn Lâm Bắc Thần.
Hướng đại trướng.
Vương Trung vội vàng chạy tới, nói: “Thiếu gia...”
Bép.
“Đang trong quân đội, gọi ta là anh dũng vô địch đại nguyên soái.” Lâm Bắc Thần đánh vào ót Vương Trung một cái.
“Vâng, anh dũng vô địch đại nguyên soái...”
Vương Trung lập tức đổi giọng nói: “Là tự ta xuất thủ, bắt được tên chó má Vệ Minh Huyền, bây giờ đám người bọn họ đều bị lột sạch và đang ở trong đại trướng, chờ ngài xử lý ạ, đây là thẻ huyền tinh có một trăm lẻ ba vạn kim tệ, mời thiếu gia ngài nhận và kiểm tra, tất cả đều được tìm thấy từ ổ chó của Vệ Minh Huyền, tuyệt đối là tiền bẩn, thiếu gia có thể tự tin mà nhận nó...”
“Hả?”
Lâm Bắc Thần sáng mắt lên, không khách khí mà cầm lấy thẻ, ngửi được mùi của tiền vàng thối nát, vui mừng nói: “Không tệ không tệ, người hiểu ta cũng chỉ có Vương bá bá.”
Vương Trung hớn hở cười nói: “Đương nhiên, ha ha ha, đó gọi là hiểu con chỉ có cha...”
“Ừ, lần này ngươi làm tốt lắm.”
Lâm Bắc Thần đi tới hai bước, đột nhiên phản ứng lại, cái thứ chó má này, lại lợi dụng ta?
Nhìn lại thì thấy tên quản gia này đã chạy xa rồi. Trong đại trướng.
Vệ Minh Huyền cùng mấy chục tên Thanh Nha Độc Sĩ cùng tàn dư của tỉnh chủ phủ được quân đào mỏ phát huy kỹ năng truyền thống của họ đó là lột sạch chỉ còn cái quần cụt sặc sỡ, bị khóa tay để sau lưng, tất cả đều mặt mày sưng tấy, quỳ trên mặt đất...
Đại thái giám Lâm Hồn mặc áo choàng trắng đứng ở bên cạnh.
Lâm Bắc Thần nhanh chóng bước vào.
“Đại nguyên soái.” Lâm Hồn hành lễ, xưng hô cũng vô cùng chính xác
Dù sao cũng từng là đại tổng quản dưới quyền Lương Viễn Đạo trong một thời gian dài, hắn đương nhiên nắm rất rõ sở thích của cấp trên.
“Vệ Minh Huyền là tên kia à?” Lâm Bắc Thần ngồi trên ghế soái trong đại trướng, ánh mắt liếc nhìn chục người.
“Hừ.”
Một tên tù nhân khuôn mặt tuấn tú hừ lạnh: “Ngày đó ngươi cũng gặp ta rồi, cần gì phải làm bộ không quen biết chứ.”
“Dốt nát.” Lâm Bắc Thần nói: “Chẳng qua là ta đang làm trước theo quy trình thôi...người đâu, vả miệng.”