Lâm Bắc Thần giật mình.
Gì? Còn muốn đi Thiên Thảo hành tỉnh? Định tự chui đầu vào lưới à? Tay sai của ngươi đều đã bị giết sạch rồi.
Như thấy được sự nghi ngờ của Lâm Bắc Thần, Bạch Khâm Vân khoanh tay trước ngực, trong mắt lóe lên tia căm hận rồi biến mất, sau đó nhàn nhạt nói: “Người trong tộc của ta ẩn giấu ở khắp nơi, trong đó bao gồm cả một sso người ở Thiên Thảo hành tỉnh, thân phận và địa vị đều không bình thường, giẫm đạp lên sức mạnh mà ta vốn nắm giữ, ta phải đi đòi lại món nợ máu này, Vệ thị dám làm vậy đối với ta, nhất định phải trả giá.”
Lâm Bắc Thần nghe vậy, im lặng không nói gì.
Được rồi, thâm cừu đại hận như này, hắn không nên dính vào, hơn nữa hắn cũng không nghĩ rằng mình có thể khuyên được Bạch Khâm Vân, dù sao cũng là chuyện lớn của chủng tộc.
“Lực lượng của Thiên Thảo Vệ Thị không nên khinh thường, ngươi nên cẩn thận hơn.”
Lâm Bắc Thần nhắc nhở một câu, lại nói: “Mấy ngày này nếu cần giúp gì thì ngươi cứ nói với Tiểu Hương Hương, doanh trại sẽ dốc toàn lực hợp tác với ngươi, thuật dịch dung của ngươi mất tác dụng rồi, cứ để nàng tới giúp ngươi, cũng coi như có bạn để nói chuyện, mấy ngày này ta chắc sẽ bận nhiều việc.”
Cuộc tấn công của Hải tộc càng hung hãn, Lâm Bắc Thần càng bận rộn, đây là điều chắc chắn, hắn mặc dù muốn lười biếng, nhưng trong lòng hắn cũng biết mình sẽ phải ở trên thành luỹ trong thời gian dài.
“Đừng lo lắng, ta tự có tính toán riêng.”
Bạch Khâm Vân tràn đầy tự tin, lại nói: “Ta vốn còn muốn nhờ ngươi bảo Hương Hương tỷ đến đây, không ngờ ngươi lại nói trước, vậy thì tốt rồi, để nàng đến giúp ta một đoạn thời gian vậy.”
Nói đến đây, tiểu loli ngực phẳng cuối cùng cũng có chút buồn nói: “Thiếu niên không biết mùi sầu, mới qua bao lâu...hồi đó bốn người chúng ta xông xáo ở Bắc Hoang Sơn, giờ thì lão Hàn ở chiến trường phương Bắc không biết sống hay chết, còn ba người chúng ta, ta là tà ma, ngươi là thiên nhân, chỉ có Hương Hương tỷ tỷ không thay đổi...không biết tất cả chúng ta sẽ trông như thế nào khi gặp lại nhau lần sau.
Lâm Bắc Thần trợn mắt nhìn nàng một cái, em gái à, đừng có ở đây độc mồm độc miệng.
“Phi phi phi, bất kể là lúc nào thì bốn người chúng ta cũng sẽ không bao giờ thay đổi.” Lâm Bắc Thần tràn đầy tự tin nói.
Bạch Khâm Vân chỉ nhìn hắn cười, không nói gì nữa.
Lại trò chuyện một lúc, Lâm Bắc Thần đưa Bạch Khâm Vân đã được cải trang một chút đi tìm An Mộ Hi vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê.
Vừa định giới thiệu thân phận của Bạch Khâm Vân cùng sự hợp tác giữa trung tâm y dược và Bạch Khâm Vân, kết quả vừa nhìn thấy thủ phạm, An Mộ Hi nhất thời lại nghĩ tới nhà thuốc số 1 trống rỗng của mình, lập tức hét lên một tiếng, lại ngất đi...
What?
Nhìn dáng vẻ này, coi bộ bóng ma tâm lí trong lòng ông chủ An khó mà vượt qua được.
Thôi vậy, cứ trực tiếp đi tìm Nhạc Hồng Hương trước.
Lâm Bắc Thần đưa Bạch Khâm Vân đến khuôn viên trường trung học Sơ cấp Vân Mộng, nhìn thấy Nhạc Hồng Hương vừa mới tan lớp, đang ngẩn ra ở cửa văn phòng.
“Chào, Tiểu Hương Hương...” Lâm Bắc Thần lên tiếng chào, nhìn Nhạc Hồng Hương gạt tàn thuốc một cách khéo léo và duyên dáng, cảm thấy dường như hắn lại làm hại một nữ tử tốt rồi.
Đợi đã? Tại sao ta lại nói ‘lại’ chứ? Cả ba chào nhau.
“Đi thôi, hôm nay ta mời, chúng ta đi ăn một bữa đi.” Lâm Bắc Thần đưa hai người tới trung tâm thương mại hải sản.
Ba người coi như là bạn thân chí cốt nên có thể tâm sự đủ thứ, nhất thời vui vẻ, Bạch Khâm Vân đặt ba vò rượu lên bàn, trực tiếp uống ừng ực.
Mặc dù ngực mất rồi nhưng tửu lượng vẫn còn. Bữa cơm này thật sự rất vui vẻ.
Cuối cùng, tiểu loli ngực phẳng uống say bí tỉ, Nhạc Hồng Hương đành phải cõng về.
Lâm Bắc Thần quay trở lại căn lều xa hoa, tắm nước nóng, vận công tu luyện, cảm nhận năm đạo Tiên Thiên huyền khí khác nhau liên tục di chuyển qua các lối huyền khí khác nhau trong cơ thể mà không can thiệp vào nhau. Đường đi rất kì lạ, nhưng trong thời gian ngắn không thể tìm được quy luật hoặc điểm chung của các tuyến đường này.
“Tự nhiên thiết bị bị chặn làm ta cảm thấy mình quả nhiên là một kẻ ngu ngốc.”
“Liên quan đến cảnh giới tu luyện thiên nhân, cảnh giới huyền bí, phân chia tầng cấp, ta hoàn toàn không hiểu, muốn tăng cường chiến lực, trừ thực chiến ra thì kiến thức lý thuyết cũng là điều cần thiết, ở phương diện này, trong toàn bộ Vân Mộng thành chỉ có lão Cao mới có kinh nghiệm chính xác, xem ra phải bớt chút thời gian nói chuyện với lão Cao về vấn đề này mới được...”
“Còn trong đại doanh Hải tộc, vị tiểu sư muội kia, phải tìm thời gian nói chuyện với nàng một chút, hoá giải hiểu lầm của nàng đối với ta, có thể có thể thuyết phục được nàng không tấn công Triều Huy thành một cách điên cuồng như vậy nữa, dù sao thì sản nghiệp của mỹ nam ta đều ở trong thành này...”
“Đợi đến khi tình trạng khó khăn của Triều Huy thành được giải quyết, ta sẽ đi đến Thiên Thảo hành tỉnh đá vào mông Vệ Danh Thần một cái...”
“Ha, cứ như vậy thì nếu như thời gian cho phép, ta có thể đến Thiên Thảo hành tỉnh cùng Tiểu Bạch.”
Suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo, Lâm Bắc Thần từ từ mở điện thoại ra, bản cập nhật phần cứng ở mức 8%. Đúng là tốc độ rùa bò mà.
Hắn thở dài, lại nạp vào mười kim tệ mới có thể sạc đầy điện thoại. Bên ngoài, vầng trăng khuyết đã lên cao.
Lâm Bắc Thần ngồi trong lều, mặc bộ đồ ngủ, luôn cảm thấy như thiếu một thứ gì đó.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã sắp đến nửa đêm.
Lâm Bắc Thần đứng ngồi không yên, đứng dậy thay quần áo, nói với Thiên Thiên cùng Thiến Thiến: “Ta ra ngoài một chuyến.”
Sau đó ngự kiếm bay lên trời, rời khỏi doanh trại Vân Mộng.
Lúc sau.
Thần Điện Sơn trong tầm mắt, Lâm Bắc Thần ngự kiếm đi thẳng tới chân núi.
Có cường giả trong số các thầy tế thần điện đang bảo vệ đường núi, nhìn thấy Lâm Bắc Thần tới cũng không ngăn cản.
Lâm Bắc Thần men theo đường núi từng bước đi lên, đến dưới chân thác nước trong vắt giữa sườn núi, chợt thấy một bông sen nở trắng xóa, hương hoa thoang thoảng quyện với hơi nước, dưới ánh trăng đẹp và tĩnh lặng đến không ngờ, tựa như ngay lập tức làm người ta cảm thấy bình tĩnh trong lòng, đầu óc trống rỗng.
Màu này vẫn còn hoa sen nở sao? Lâm Bắc Thần khá ngạc nhiên.