Tả Khâu Vô Song trực tiếp bế An Mộ Hi theo kiểu công chúa, lon ton chạy đến trung tâm điều trị.
Lâm Bắc Thần hít một hơi thật sâu, hắn chậm rãi đi vào hiệu thuốc số 1, buông lỏng tinh thần lực một chút, trên mặt lộ ra nụ cười, hắn nói: “Là ta, Tiểu Bạch, ngươi đang làm gì vậy?”
“Tiểu bạch kiểm, ngươi tới rồi à?”
Từ bên trong hiệu thuốc truyền ra một giọng nói: “Ngươi chờ chút, ta lập tức...”
Chính là Bạch Khâm Vân, Lâm Bắc Thần nhìn căn phòng đang đóng chặc cửa, biết Bạch phú bà không xảy ra chuyện gì nên thở phào nhẹ nhõm, còn đối với các loại thảo dược bị mất thì không thành vấn đề, dù sao thì tình bạn cũng là trên hết, hơn nữa hắn còn nợ Bạch phú bà mười vạn kim tệ, hiện giờ đã sinh lãi rất nhiều, vừa hay lần này mượn cớ trực tiếp lau sạch món nợ này luôn.
Chà ha ha ha ha, ta thật là một tiểu thiên nhân thông minh. Lâm Bắc Thần rất hài lòng với trí tuệ của mình.
Khoảng một giờ sau.
Két.
Cánh cửa bên trong mở ra, quần áo trên người Bạch Khâm Vân mặc dù rách rưới nhưng gương mặt vẫn toả sáng, khí sắc nhìn đã khá hơn nhiều.
“Ồ, ngươi hồi phục nhanh đấy, ta vừa rồi còn muốn tới đưa ngươi mấy ngụm sữa...”
Lâm Bắc Thần khá ngạc nhiên, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt đảo qua trên người Bạch Khâm Vân, đột nhiên ngẩn ra, giống như phát hiện ra điều gì đó dị thường, nhất thời cảnh giác nói: “Đứng lại, ngươi không phải Tiểu Bạch, ngươi là ai? Từ đâu tới đây?”
Bạch Khâm Vân ngẩn ra, nói: “Là ta, ngươi đừng làm ồn nữa.”
Lâm Bắc Thần cười lạnh, nói: “Ha ha, đồ dối trá, còn muốn gạt ta, ha ha ha, ngươi không biết sao? Ngươi đã để lộ ra sơ hở lớn nhất rồi.”
“Sơ hở gì?” Bạch Khâm Vân cạn lời nói.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần từ từ dời xuống, dừng lại trước ngực Bạch Khâm Vân, nói: “Ngươi tự nói xem.”
Ha ha ha, độ cao lúc trước đâu? Dãy núi hùng vĩ lúc trước đâu? Còn cả khe rãnh sâu thẳm nữa? Bây giờ thì chẳng có gì ngoài một cái sân bay, một cúp A nho nhỏ như ngươi mà cũng dám giả mạo tiểu phú bà ngực lớn à.
Để ta nói cho ngươi biết, ngươi coi như là đụng phải họng súng rồi, sơ hở lớn như vậy, một tiểu thiên nhân trí tuệ như ta đây sao có thể không nhìn ra chứ?
Bạch Khâm Vân chú ý tới ánh mắt và vẻ mặt của Lâm Bắc Thần, vô thức nhìn xuống, trong lòng đột nhiên thẹn quá hoá giận, nhãy cỡn lên đánh vào đầu Lâm Bắc Thần một cái, tức giận nói: “Không phải ta nói cho ngươi rồi sao, đó là sức mạnh, sức mạnh được cất giữ ở đó...”
Lâm Bắc Thần ôm đầu trốn như chuột.
“Vậy sức mạnh của ngươi đâu rồi?” Hắn vừa trốn vừa lớn tiếng hỏi: “Mất đi sức mạnh, mị lực của ngươi giảm đi một nửa đấy ngươi có biết không?”
Bịch bịch bịch.
Bạch Khâm Vân giận dữ đập vào đầu tiểu thiên nhân.
Một lúc lâu sau, nhà thuốc số 1 trở nên yên ắng.
“Rốt cuộc thì đang xảy ra chuyện gì?” Lâm Bắc Thần thở hổn hển nói: “Tại sao ngươi lại mất đi ‘sức mạnh’ của mình?”
Bạch Khâm Vân tức giận nói: “Ngươi nghĩ làm thế nào mà trận pháp của doanh trại Vân Mộng lúc ấy được khôi phục và củng cố khi nó đang trên đà bị phá vỡ?”
What the fuck?
Lâm Bắc Thần chấn động. “Ngươi ngươi ngươi ngươi...”
Hắn khiếp sợ nhìn Bạch Khâm Vân, nói: “Là ngươi lấy...sức mạnh bên trong rót vào trận pháp doanh trại?”
Bạch Khâm Vân trợn mắt, nói: “Gần như vậy, nhưng cũng không phải toàn bộ đều dùng để bày trận, ta mượn tay Tiểu Hương Hương, bố trí trận đồ một lần nữa...”
“Hoá ra là thế...”
Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa lên xoa mi tâm, máu lên não, lập tức phát hiện ra tiểu tiết trong chuyện này.
Hắn nói: “Không đúng, nếu ngươi có thể giải phóng sức mạnh được lưu trữ, tại sao lúc đầu đại chiến với vị kia ở thần điện trên núi ngươi lại không...”
Bạch Khâm Vân ôm ngực, sắc mặt khó coi, hung hăng bày ra răng hổ, miễn cưỡng khắc chế việc bạo lực của mình, kiên nhẫn giải thích: “Lúc đó ta chưa làm được, mãi đến khi ta lấy được thuốc này trong phòng thần dược của ngươi, sau khi luyện chế được một ít đan dược thì một cánh cửa mới đã được mở ra, bây giờ có thể dung hợp sức mạnh nhanh hơn.”
Woohoo~
Vụ việc được giải quyết.
Thần dược cùng dược liệu trong hiệu thuốc số 1 quả nhiên là bị Tiểu Bạch luyện chế mất.
Ba.
Lâm Bắc Thần vỗ tay một cái nói: “Vậy thì vấn đề tới rồi, bây giờ chúng ta có thể nói một chút về chuyện bồi thường.”
“Ta đã trả một cái giá rất lớn để giúp ngươi bảo vệ doanh trại, vậy mà ngươi vẫn muốn bồi thường?” Bạch Khâm Vân ưỡn ngực tức giận nói.
Lâm Bắc Thần liếc mắt một cái nói: “Đừng ưỡn nữa, còn nữa đâu mà ưỡn, hiện tại còn chẳng to bằng ta...Cho dù ngươi không ra tay, ta vẫn có thể trấn thủ được doanh trại, còn các loại thần dược tiên thảo trong phòng này đều là thần dược hiếm có ở thế gian, giá trị của nó rất cao, ngươi cũng biết rõ mà, nếu không làm sao có thể lọt vào mắt xanh của ngươi chứ, còn giúp được ngươi giải phóng sức mạnh, ta tổn thất lớn hơn.”
“Vậy...ngươi còn nợ ta mười vạn kim tệ, tính cả lãi thì cũng là một số tiền lớn.”
Bạch Khâm Vân quả nhiên không còn ngực lớn nữa, nhưng không phải không còn đầu óc, lập tức đánh tiếng nợ cũ.
“Tự ngươi tính xem, với số tiền ít ỏi đó, cộng với lạm phát do gần đây Triều Huy đại thành bị kẹt thì ngươi có thể mua được nhiều loại thần thảo dược như vậy sao?”
“Ha ha, mấy cái hành lá rau hẹ thối nát đó mà cũng là thần dược? Chỉ tính riêng phần tiền lãi của ta đã đủ mua gấp mười lần rồi.”
“Woa, ngươi cũng quá vô sỉ máu lạnh, còn cố tình gây sự quá đấy.” “Ta vô sỉ máu lạnh cố tình gây sự chỗ nào?”
“Ngươi chỗ nào mà không vô sỉ, máu lạnh, cố tình gây sự hả?”
Sau một hồi cãi vã, cuối cùng hai người cũng đạt được thoả thuận, mười vạn kim tệ cộng thêm tiền lãi sẽ trả hết cho số thần dược thần thảo trong nhà thuốc số 1, hai bên đều êm đẹp, kết quả này rõ ràng làm cả hai hài lòng, hai người đều cảm thấy bản thân đã được lợi.
Lâm Bắc Thần hài lòng nói: “Ngươi định làm gì tiếp theo?”
Bạch Khâm Vân ngáp một cái, theo thói quen giơ tay lên ôm lấy ngực, trực tiếp bắt lấy không khí, vẫn có chút chưa thích nghi được, cau mày nói: “Trước tiên ta sẽ tu luyện ở đây một thời gian, sau đó sẽ đi Thiên Thảo Hành tỉnh.”