Không lâu sau khi Lâm Bắc Thần từ trong phòng đi ra, lập tức bị ông chủ An kéo lại, lại một bài giới thiệu về những phát minh mới cùng đan dược mới của hắn.
“Đại thiếu, ta đã suy nghĩ một chút, lại mày mò thêm một số đơn thuốc mới, ví dụ có một loại thuốc mê ta đặt tên là Bắc Thần Mê Hồn Tán, một khi tung ra, cường giả cấp võ đạo tông sư mà hít phải một hơi cũng sẽ mềm nhũn...”
“Ngoài ra còn có một loại cương liệt xuân dược, dựa vào Độc Ái Nhất Điều Sài của đại thiếu mà tăng lên một chút, cho dù là thú vương...”
“A, không có hứng thú à, đại thiếu, ta còn nghiên cứu ra một loại thần dược, có thể làm cho da của người uống hóa đá, khả năng kiểm soát và miễn nhiễm với tổn thương ở một mức độ nhất định, ta gọi nó là Bắc Thần Kim Cương Tán...”
“Ồ, đúng rồi, còn có Bắc Thần Mê Vụ, là sản phẩm của một lần thí nghiệm thất bại, nhưng nó có công hiệu đặc biệt, giống như vôi vậy, khi tung ra nó có thể ngay lập tức tạo thành sương mù dày đặc với bán kính 100 mét, có thể ngăn chặn việc tinh thần lực bị nhìn trộm, ta đã để cho các võ đạo tông sư trong doanh trại thử rồi, bọn họ bị cắt đứt cảm nhận rồi...nhất định là thứ có thể chạy trốn, giết người phóng hỏa, che đậy dấu vết tốt nhất, mấu chốt là chi phí vô cùng rẻ...”
An Mộ Hi lảm nhảm, háo hức mong được Lâm đại thiếu công nhận.
Lâm Bắc Thần đánh vào gáy ông chủ An một cái, nói: “Ý của ngươi là gì, Lâm Bắc Thần ta đạo đức sạch sẽ, ngươi nghiên cứu cái thuốc mê, thuốc kích dục, rồi còn mê vụ dày đặc gì đó, ngươi bảo ta dùng thế nào đây? Như vậy không phải đang hủy hoại danh tiếng của ta sao?”
An Mộ Hi ngây người, danh tiếng của đại thiếu ngươi...chẳng lẽ ta đang đi sai hướng cách nghiên cứu?
Sau đó lại nghe Lâm Bắc Thần nói: “Được rồi, nếu ngươi đã chăm chỉ nghiên cứu ra được vậy thì nể mặt ngươi, ngươi vừa nói những thứ này, mỗi một loại cho ta năm trăm cân đi...”
An Mộ Hi: “...”
“Được, thiếu gia.” Hắn vội vàng đồng ý.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nghĩ đến một người, nói: “Đúng rồi, người mà ta gửi đến cho ngươi vào ngày hôm đó, hiện giờ đang làm gì?”
Sau khi Tiểu Bạch trở lại doanh trại thì vẫn chưa có động tĩnh gì cả, không biết vết thương của nàng đã hồi phục thế nào rồi.
“Hả?” An Mộ Hi ngẩn ra hồi lâu.
Lâm Bắc Thần có dự cảm xấu trong lòng, nói: “Ngươi không phải là đã...quên rồi đấy chứ?”
Ông chủ An cuối cùng cũng nhớ ra, mấy ngày trước lão đại thật sự giao cho hắn một người bình thường không có gì lạ, hình như bị hắn đuổi đi canh giữ kho dược liệu rồi thì phải?
Khu trung tâm y dược, nhà thuốc số 1.
“Ở đây.”
An Mộ Hi lo lắng, đưa Lâm Bắc Thần tới cửa nhà thuốc, giải thích: “Bình thường nàng ở đây, rất ít khi ra ngoài, cũng không giao tiếp với người khác...”
Nhìn cánh cửa hiệu thuốc đóng chặt, Lâm Bắc Thần có chút chua xót.
Chao ôi, thật không dễ dàng cho Tiểu Bạch, bị người ta bán đi, đuổi giết, thiếu chút nữa mất mạng,
Bị phản bội, bị đuổi giết, suýt nữa về chầu ông vải, vất vả lắm mới tìm được tia ấm áp trên người ta, kết quả ta lại quá bận rộn mà để nàng một mình ở chỗ này, không có bạn bè để trò chuyện, cũng không có ai có thể giao lưu, hẳn là rất khổ cực.
Haizz, thật là một thiếu nữ xinh đẹp ngực bự đáng thương, hơn nữa với việc nâng cấp điện thoại di động của Tử Thần, dung mạo của nàng cũng đã trở về như cũ, vì thế càng không thể xuất đầu lộ diện được.
Đều tại ta.
Trong lòng Lâm Bắc Thần tràn đầy tự trách.
Cạch!
Hắn tiến lên đẩy cửa ra nói: “Tiểu Bạch, ta...”
Nói được nửa chừng, Lâm Bắc Thần ngẩn ra, hắn nhìn trong phòng, khóe miệng giật giật, sau khi im lặng mười giây mới quay đầu nhìn An Mộ Hi ở phía sau, nói: “Đây...chính là hiệu thuốc số 1 mà ngươi nói sao? Nhà thuốc dùng để cất giữ thần tài thảo dược có niên đại cao nhất, trân quý nhất? Tại sao bên trong không có gì cả, ngược lại giống như hiện trường một vụ nổ hơn đấy?”
An Mộ Hi thậm chí còn đờ đẫn hơn cả Lâm Bắc Thần. Trong đầu hắn hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Đúng thế, đây quả thật là nhà kho số 1 cất giữ những vị thuốc quý và có giá trị lớn nhất trong toàn bộ trung tâm y dược này.
Nhà kho này được xây dựng từng chút một dưới sự hướng dẫn của hắn, chẳng những dùng vật liệu quý giá, vách tường kiên cố, bên trong còn mời cả thủ lĩnh trận pháp đại sư Lưu Khải Hải của doanh trại Vân Mộng đến khắc ấn nhiều trận pháp như giảm tiếng ồn, nhiệt độ không đổi và độ ẩm ổn định. Chắc chắn là dược phòng sang nhất trong tất cả các dược phòng, bên trong giá đựng thuốc làm bằng hợp kim, gỗ lim và các vật liệu quý khác, đảm bảo mỗi dược liệu bảo quản ở đây không bị khô, mất dược tính...nhà thuốc này có thể nói là công trình đáng tự hào của An Mộ Hi, nhưng cái trước mắt đây là sao?
Trong nhà thuốc là một đống hỗn độn, kệ sắt kệ gỗ ngã trái ngã phải, phần lớn đã bị huỷ bỏ, phá bỏ, có dấu vết của khói lửa, như thể có người nướng thịt trong tiệm thuốc. Còn những dược liệu quý giá mà hắn coi như mạng sống của mình lại chẳng có một cọng...
Còn thuốc của ta thì sao? Một đống thần dược ta còn không nỡ dùng thì sao?
An Mộ Hi nộ khí công tâm, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt mờ mịt, thân hình lay động...
“Sư phụ, sư phụ, người bị sao vậy sư phụ?” Tả Khẩu Vô Song vội vàng đỡ An Mộ Hi.
“Véo nhân trung của hắn đi.” Lâm Bắc Thần nói. Tả Khẩu Vô Song hung hăng véo một cái.
“A...” An Mộ Hi kêu lên một tiếng, từ từ tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy hiệu thuốc số 1 trống không giống như bị cướp phá, trợn mắt một cái, lại ngất đi.
Lâm Bắc Thần: “...”
Đả kích này thật sự quá lớn rồi.
“Mau đỡ sư phụ ngươi về chăm sóc đi.” Lâm Bắc Thần nói.