Lâm Bắc Thần: (?_?) ?
Đờ cờ mờ.
Qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát.
Mẹ vợ à, mẹ làm người có chút vấn đề đấy.
Nhưng dù sao Lâm đại thiếu gia cũng là một thời đại mới có trí tuệ, phong độ, có nhan sắc có trách nhiệm, dưới tình huống như vậy cũng không tiện chống đối với một bà mẹ dốc sức bảo vệ con gái mình, hắn đành phải gật đầu, lại chắp tay với Lăng Quân Huyền, xoay người rời khỏi phòng.
Mà Lăng Thần vừa mới tỉnh lại, nàng lẳng lặng nằm trên giường, cũng không mở miệng giữ lại Lâm Bắc Thần.
Nàng chỉ nhìn bóng lưng Lâm Bắc Thần, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười đó giống như một đứa trẻ mẫu giáo được giáo viên khen ngợi, cười đến mức chân thành tinh khiết.
Ông chủ An liếc nhìn một cái, mẹ nó ông chủ của mình đã như vậy rồi, thế là không tiện ở lại lâu, hắn để lại những đan dược dùng để khôi phục lại, đồng thời căn dặn vài câu sau đó đưa đại đệ tử lập tức chạy trốn.
Trong phòng chỉ còn lại vợ chồng con gái ba người, không khí bỗng yên lặng. “Hầy, ngươi cũng thật là...”
Lão Lăng nhịn không được trách: “Bất kể như thế nào thì đại ân đại nghĩa của đứa nhỏ Lâm Bắc Thần này cũng rất lớn, chẳng nói đâu xa, lần này diệt được Lương Viễn Đạo, hắn đã có đóng góp rất lớn, chẳng lẽ dạng nam tử hiếm có giống như ta như vậy cũng không làm hài lòng nàng à? Hơn nữa, người khác không biết Lương Viễn Đạo là ai nhưng trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết, giết Lương Viễn Đạo, Lâm Bắc Thần có thể nói là đã cứu gần ngàn vạn người ở Triều Huy đại thành...”
“Ta chỉ muốn cứu con gái mình thôi.” Tần Lan Thư ngẩng đầu, trừng mắt nhìn phu quân.
“Ta cũng biết Lâm Bắc Thần là đứa trẻ ngoan, nếu ta không phải mẹ của Thần Nhi ta chắc chắn sẽ vô cùng yêu thích hắn, cũng sẽ bảo vệ hắn hết sức, nhưng bởi vì... Dù sao giữa hắn và Thần Nhi hữu duyên vô phận, cùng dây dưa với nhau thì đến cuối cùng đều sẽ bị tổn thương, tốt hơn hết là loại bỏ khả năng này ngay bây giờ, ta nợ Lâm Bắc Thần, sau này nhất định sẽ trả, nhưng chắc chắn không phải bây giờ để mặc sinh mạng của con gái để nó phạm sai lầm.” Dừng một chút, Tần Lan Thư kiên quyết nói.
Lăng Quân Huyền suy nghĩ một lúc, phịch một tiếng, lại trực tiếp quỳ xuống đống gạch vỡ, vẻ mặt khinh thường hừ lạnh phản bác: “Đúng là mắt nhìn của đàn bà, ta biết nàng không muốn Thần Nhi cùng Lâm Bắc Thần quá thân thiết nên mới cố ý nói như vậy, nhưng nàng có bao giờ nghĩ rằng Lâm Bắc Thần cứu vạn dân, cũng là một người có công đức lớn và vận khí lớn, chưa kể hắn cũng có thể áp chế được căn bệnh mãn tính trong cơ thể Thần Nhi, chẳng lẽ nàng không suy nghĩ kỹ một chút nhân quả phía sau sao?”
“Ngươi...”
Nhìn thấy phu quân lại quỳ xuống, Tần Lan Thư nói: “Chàng mau đứng lên.”
Con gái đã dậy rồi còn động một chút là quỳ, lão già này thật càng ngày càng không biết xấu hổ.
“Ta không đứng.”
Lăng Quân Huyền dứt khoát từ chối, tiếp tục quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Hôm nay, ta quỳ tại đây, lấy uy nghiêm của người đứng đầu một nhà ra nói chuyện nghiêm túc với nàng, Tiểu Lan, nàng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngỏ đã tường, Vệ Danh Thần là ai chắc giờ nàng cũng thấy rõ rồi, thua xa Lâm Bắc Thần về đại ân đại nghĩa, để Thần Nhi kết hôn với hắn chẳng phải đẩy con gái mình vào hố lửa sao.”
Tần Lan Thư lắc đầu nói: “Vệ Danh Thần là ai không quan trọng, chỉ cần hắn là người duy nhất có thể giải quyết bệnh trong cơ thể của Thần Nhi là được, cho dù hắn có giết hết thiên hạ cũng chẳng liên quan gì đến ta, Lâm Bắc Thần ưu tú, mắt ta cũng không mù, có thể nhìn thấy, nhưng ta chỉ là một người mẹ bình thường mà thôi, ta cần cần con gái ta sống khoẻ mạnh, những chuyện khác ta không quan tâm.”
“Đúng là mắt nhìn của đàn bà.”
Lăng Quân Huyền phùng mang trợn mắt nói: “Sao nàng không suy nghĩ một chút, Thần Nhi vì sao năm lần bảy lượt tiếp cận Lâm Bắc Thần, chẳng lẽ chỉ vì tình yêu nam nữ nông cạn thôi sao? Trước vòng so tài của Thiên Kiêu Tranh Bá, nó chưa từng gặp Lâm Bắc Thần đúng không, chẳng phải là vị kia trong cơ thể nó... Tiểu Lan à, suy nghĩ cẩn thận một chút đi, có lẽ lời lão già nói có đạo lý.”
“Có lẽ có.” Tần Lan Thư nói: “Có lẽ thật sự có một chút khả năng, nhưng là một người mẹ, ta không thể dùng cái gọi là ‘một chút khả năng’ để từ bỏ sự chắc chắn 100% được.”
“Hơn nữa...”
Tần Lan Thư trừng mắt nhìn phu quân, chế nhạo: “Không phải bởi vì người làm cha như chàng không có trách nhiệm, quá nuông chiều nó mới khiến nó đi sai đường à, nhất là lần này, chàng rõ ràng biết chuyện vị kia trong cơ thể nó vốn đã không ổn định, nhưng vẫn để nó đi, còn đánh với Lương Viễn Đạo một trận, chàng có nghĩ tới hậu quả hay không?”
Khí thế của Lăng Quân Huyền nhất thời trầm xuống, vẫn thẳng lưng quỳ, nói: “Chẳng phải không có chuyện gì xảy ra hay sao?”
Hai người cãi qua cãi lại, dường như thực sự tức giận.
Lăng Thần im lặng nằm trên giường, hoàn toàn không tham gia vào trận tranh cãi, nàng đã quá quen với những cảnh như này rồi, chẳng thấy có gì lạ cả, nàng cũng không hề cảm thấy chán ghét hay buồn phiền gì cả, ngược lại còn cảm thấy rất ngọt ngào.
Bởi vì nàng biết cha mẹ cãi vả như vậy đều vì muốn tốt cho nàng, tất cả chỉ vì quan tâm đến nàng mà thôi, cảm giác được người khác quan tâm, chăm sóc thế này thật tuyệt, hơn nữa lần nào cũng vậy, dù ồn ào thế nào thì tình cảm giữa hai người họ vẫn rất tốt, vì thế cứ để họ tiếp tục tranh cãi.
Lăng Thần nhẹ nhàng cử động, nàng cảm thấy cơ thể đang hồi phục nhanh chóng, ngay cả sức mạnh căn nguyên bị mất do đấu với Lương Viễn Đạo cũng được bù đắp trong quá trình tích hợp ánh sáng xanh vào cơ thể.
Mà thứ năng lượng rục rịch trong cơ thể nàng cũng dần dần trở nên yên tĩnh, cảm giác này thật sự rất thoải mái.
Nàng không mở miệng giữ lại Lâm Bắc Thần vì không muốn xung đột với mẹ, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng giống như tên trộm của Lâm Bấc Thần, nhất là trước lúc hôn mê, nhớ tới lời nói ‘tâm can của ta’ của tên tiểu tặc đó, nàng không nhịn được mà muốn cười, khoé miệng bất giác vểnh lên.
Không cần biết câu chuyện này bắt đầu như thế nào, nhưng bây giờ, nàng coi đó như một may mắn nhỏ của mình, dù sao thì đó cũng là một cảm giác vô cùng thoải mái.