Tóc đen xõa tung giống như thác nước lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mái tóc dài xinh đẹp óng ả vậy mà lại là một nữ tử.
Lâm Bắc Thần chỉ liếc mắt nhìn góc nghiêng kia thôi đã lập tức nhận ra thân phận của nàng.
Mộc Tâm Nguyệt.
Sau khi cả cha lẫn mẹ của nàng đều mất, Mộc Tâm Nguyệt rời khỏi Vân Mộng thành, nói là được đặc cách học tập tiến xa hơn, nhưng về sau tin tức về bạn gái cũ dần thưa thớt, không biết tung tích.
Không ngờ tới lại tình cờ gặp nhau trên chiến trường này.
Mộc Tâm Nguyệt trước mắt, mặc áo giáp của sĩ quan cơ sở bình thường, có chút rộng rãi, một cái thắt lưng da trâu nitra buộc chặt ở thắt lưng, phác họa ra vòng eo uyển chuyển, nhìn kỹ còn có thể mơ hồ thấy được bộ ngực phập phồng, tuy rằng dùng vải quấn lên để tránh lồi ra, nhưng cũng có chút dáng vẻ, làn da so với trước kia hơi đen, làn da lúa mì càng thêm khỏe mạnh, tựa như một con báo cái xinh đẹp khí khái anh hùng bừng bừng.
Không thể không thừa nhận, thiếu nữ này thật sự xinh đẹp động lòng người. Không hổ là nữ thần Bình Minh của Vân Mộng thành lúc trước.
Xem ra nàng đã tham gia chiến đấu rất lâu, cả người đẫm máu, không biết là máu tươi của mình hay là địch nhân Hải tộc.
Trong khoảnh khắc ngẩng đầu, Lâm Bắc Thần nhìn thấy Mộc Tâm Nguyệt vì mất sức mà sắc mặt có chút tái nhợt, mồ hôi trộn lẫn máu tươi, khiến mái tóc mai ướt sũng dán lên trán. Gương mặt thanh lệ mang theo khí khái, vẫn tinh xảo mê người như trước, mặc dù có chút chật vật, nhưng thần sắc tiều tụy càng khiến người ta thương tiếc.
Vù vù vù!
Kiếm khí gào thét.
Lâm Bắc Thần bỗng dưng ra tay.
Binh lính Hải tộc ở chỗ lỗ hổng tường thành nhao nhao ngã xuống như cắt lúa mì.
“Lâm đại thiếu gia.”
“Mạnh quá đi...”
“Là thiếu gia Bắc Thần tới trợ giúp chúng ta...”
“Lâm tướng quân...”
Đám binh lính thủ thành phục hồi tinh thần lại, cả đám hoan hô lên, các loại xưng hô lung tung lẫn lộn.
Mộc Tâm Nguyệt cũng nhìn thấy Lâm Bắc Thần.
Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, chợt cúi đầu, không muốn nhìn thẳng vào mắt Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần dừng lại trên tường thành, gật đầu đáp lại những người lính, sau đó một tay đặt lên bức tường, huyền khí tiên thiên thổ hệ phát động, chỉ thấy tường thành sụp đổ giống như đang sống lại, vô số bùn đất trèo lên tụ tập, rất nhanh đã lấp đầy khoảng trống sụp đổ, bùn đất cố gắng co lại hóa thành vị trí tường thành mới...
Những binh lính lại reo hò.
Vô số ánh mắt tập trung vào Lâm Bắc Thần, cuồng nhiệt và sùng bái.
Những người đàn ông đẫm máu, trong tay cầm vũ khí, lớn tiếng hô to danh tiếng của Lâm Bắc Thần. Âm thanh tựa như sóng vỗ bờ rào, từ xa cuốn tới, cho dù là đại doanh Hải tộc chốn xa xôi cũng có thể nghe thấy rõ ràng...
Mộc Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Bắc Thần. Ngắn ngủi chưa đầy một năm mà thôi.
Tên này rốt cục trở thành tiêu điểm chú ý của vạn người, trở thành anh hùng trong lòng vô số người.
Còn mình...
Mộc Tâm Nguyệt thở dài một hơi.
Trong mắt nàng hiện lên một tia hối hận.
Biết trước có ngày này, thì lúc đầu việc gì phải thế?
Bây giờ đừng nói là có ý nghĩ gì khác, cho dù nói một câu với Lâm Bắc Thần thôi cũng sẽ trở thành người may mắn được vô số binh lính trên đầu thành hâm mộ.
Đáng tiếc trên thế giới này từ trước tới giờ đều không có thuốc hối hận. Mộc Tâm Nguyệt liếc nhìn Lâm Bắc Thần, dù cho đang ở gần rất gần nhau, nhưng nàng lại cảm nhận được khoảng cách xa chưa từng có.
Đúng lúc này, Lâm Bắc Thần đột ngột quay đầu lại, ánh mắt cũng nhìn qua
phía đó.
Trong lòng Mộc Tâm Nguyệt giật thót, trên mặt hiện ra một tia chờ mong,
nghênh đón ánh nhìn của hắn.
Nhưng ánh mắt của Lâm Bắc Thần lại không hề đặt trên người nàng, không dừng lại bất cứ lúc nào, chỉ liếc qua một cái, gật đầu ý bảo với đám người vui vẻ, bỗng dưng thân hình hắn khẽ động, hóa thành một đạo kiếm quang rực rỡ phóng lên trời cao, chớp mắt đã lao tới nơi khác trong tường thành để dập lửa...
Mộc Tâm Nguyệt ngây ngốc. Bản thân bị coi như không thấy.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng chú ý rõ ràng rằng ánh mắt Lâm Bắc Thần xẹt qua người mình, không phải cố ý giả vờ không quen biết, qua chuyện này cố ý tỏ vẻ cho nàng xem, mà thật sự vẫn chưa nhận ra mình, không, phải nói là hắn đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ của bản thân, coi bạn gái cũ của hắn như một thành viên bình thường trong số tất cả những người lính sùng bái hoan hô mà thôi.
Chỉ vậy mà thôi.
Phát hiện này khiến cho sự hối hận trong lòng Mộc Tâm Nguyệt càng thêm dữ dội.
Giống như dời sông lấp bể.
Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời, vừa hối hận vừa tức giận,
vừa mờ mịt vừa phát cáu.
Bốp!
Có người nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mộc Tâm Nguyệt: “Tất cả mọi người đều hoan hô, ngươi sững sờ cái gì đấy?”
Là chủ tướng Vương Dũng của thủ thành
“Hả... tham kiến đại nhân.” Mộc Tâm Nguyệt vội vàng hành lễ.
Đây là một chủ tướng rất chính trực, yêu binh như con, dũng mãnh hào sảng, mỗi trận chiến tất thân tiên sĩ tốt, được tất cả mọi người trong doanh trại yêu mến.
“Ha ha, nha đầu, có phải bị phong thái tài hoa tuyệt thế của Lâm đại thiếu gia mê hoặc đúng không?”
Vương Dũng trêu đùa.