Chuyện này là việc bình thường.
Một thiên tài tuyệt thế trẻ tuổi anh tuấn như Lâm đại thiếu gia, tu vi vô song, không biết có bao nhiêu thiếu nữ si mê, đừng nói là thiếu nữ, mà ngay cả vô số nam nhân cũng đã coi cậu là thần tượng của mình, nhìn những gương mặt hưng phấn xung quanh, lại nghe tiếng hoan hô của bọn họ, liền biết Lâm Bắc Thần của hiện tại có uy vọng cỡ nào.
Trong mắt Vương Dũng, Mộc Tâm Nguyệt là một nữ học viên rất xuất sắc, xuất sắc đến mức rất nhiều chiến sĩ át chủ bài có kinh nghiệm phong phú khi ở trước mặt nàng đều có chút sợ hãi.
Thiếu nữ này từ khi hưởng ứng lệnh triệu tập tạm thời của quân bộ, sau khi gia nhập thủ thành quân, bất luận là chiến đấu, hay là các phương diện khác đều biểu hiện vô cùng hoàn mỹ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Vương Dũng bằng lòng bồi dưỡng Mộc Tâm Nguyệt.
Dù sao hiện giờ thời cuộc đế quốc thay đổi chóng mặt, kể cả hoàng thất hay là con dân đế quốc, thì đều cần càng nhiều chiến sĩ như Mộc Tâm Nguyệt để cứu vãn thế đạo hỗn loạn này.
Có thể tưởng tượng ra, chỉ cần nguy cơ của Triều Huy đại thành được giải trừ, không, chỉ cần thế cục hòa hoãn một chút, Mộc Tâm Nguyệt sẽ bị điều ra vị trí nguy hiểm như vậy, được quân bộ trọng điểm bồi dưỡng, nhân tài như nàng không có nhiều, vậy nên không thể lãng phí.
Nhưng mặc dù vậy, thì Vương Dũng cũng không cho rằng giữa cô gái này và Lâm Bắc Thần có thể xảy ra chuyện gì.
Trong mắt thủ tướng hào sảng này, Mộc Tâm Nguyệt ưu tú giống như trân châu trên bãi biển tỏa ra ánh sáng khiến người ta mê mẩn, nhưng sự ưu tú của Lâm Bắc Thần lại giống như ánh mặt trời mọc trên trời cao, không những xa xôi, mà còn rực rỡ chói mắt.
Người được nhận ân huệ, cho dù là một ngàn viên trân châu tập hợp lại với nhau cũng không thể tranh huy với mặt trời.
Cho nên Vương Dũng mới có thể đùa giỡn như vậy.
Mộc Tâm Nguyệt khẽ biến sắc, chợt lắc đầu, nói: “Lâm đại thiếu đúng là
phong hoa tuyệt đại...”
Nói đến đây, trong lòng nàng, không khỏi dâng lên một sự không cam lòng xen lẫn không phục, nàng cắn răng nói, không biết lấy dũng khí từ đâu, ma xui quỷ khiến nói: “Nhưng ta cũng không kém, đắc đạo có trước sau, ta chưa chắc không thể hậu phát chế nhân... Một ngày nào đó, ta sẽ chiếm được thôi. “
Vương Dũng ngẩn người ra.
Có chí khí.
Nhưng nó chỉ là chí khí mà thôi.
Thiên Nhân dưới hai mươi tuổi, đâu có dễ như thế.
Ít nhất chắc hẳn đế quốc Bắc Hải chưa từng xuất hiện qua.
Không phải người có đại khí vận không thể, mà là chúng hoàng nữ thuộc hoàng thất của đế quốc từ xưa tới nay đều không thể tranh đấu.
Huống chi là thiếu nữ ngây thơ không chút bối cảnh như Mộc Tâm Nguyệt đây, có thể hi vọng đạt được sao?
Nhưng Vương Dũng cũng không nói gì để đả kích chí khí của Mộc Tâm Nguyệt.
Mà nói xong câu đó, trong lòng Mộc Tâm Nguyệt lại trở nên cực kỳ mê mang. Tinh thần cả người nàng đột nhiên thay đổi, nhìn về phía lâm Bắc Thần biến mất.
Đúng.
Một ngày nào đó, nàng sẽ chiếm được thôi.
......
“Diễn xuất vừa nãy của ta hẳn là đã vượt qua cửa ải nhỉ?”
Lâm Bắc Thần trở lại khu vực thứ hai, cẩn thận cân nhắc ánh mắt vừa rồi của mình khi nhìn về phía Mộc Tâm Nguyệt.
Nhất định hắn đã biểu hiện ra tất cả cái loại thần thái không biết, không quan tâm kia đúng không?
Há há.
Đối phó với loại trà xanh này, Lâm Bắc Thần có một vạn kinh nghiệm lý
thuyết.
Hắn là một người lòng dạ hẹp hòi.
Lúc trước Mộc Tâm Nguyệt hố hắn như vậy, bây giờ sao có thể chỉ cần một nụ cười là ân oán tiêu tan?
Đương nhiên phải trả thù nàng ta chứ.
Nhưng trả thù, bất kể là châm chọc hay là đắc ý mắng to, hiển nhiên đều không phải biện pháp tốt nhất.
Bởi vì điều này sẽ làm cho Mộc Tâm Nguyệt cảm thấy tình cũ của mình chưa hết, khó có thể quên đi ngày xưa, ngược lại sẽ trở nên đắc ý.
Mà phương pháp trả thù tốt nhất chính là không đếm xỉa.
Chậc chậc chậc.
Ngươi nghĩ ta sẽ chế giễu, nhưng ta chỉ làm như không biết ngươi.
Ngươi nghĩ ta đang ở tầng 3 và ngươi ở tầng 5, nhưng thực ra ta đang ở tầng 7.
Ôi chao.
Lâm Bắc Thần thỏa mãn thú vui xấu xa của mình, tâm lý cực kỳ sảng khoái.
Đại chiến trên đầu thành tạm thời giao cho Cao Thắng Hàn quản lý.
Việc mình cần làm đều đã làm, tiếp theo chính là đi xử lý việc riêng của mình.
Ví dụ như hai tên chó điên Vương Trung và Lâm Hồn kia, không biết đã vơ vét được bao nhiêu tài sản ở trong phủ thành chủ rồi.
Bây giờ hắn nghèo vô cùng, phải mau chóng tặng than trong ngày tuyết.
“Cái gì?”
Lâm Bắc Thần tức giận đùng đùng ném tập hồ sơ xuống đất.
Không ngờ trong phủ tỉnh chủ lại chỉ vơ vét được chưa tới mười vạn kim tệ.
Ít như vậy sao?
Ánh mắt Lâm Bắc Thần không có ý tốt quan sát Vương Trung và Lâm Hồn. Chẳng lẽ là hai tên chó này hợp tác tham ô vàng của ta?
“Thiếu gia, thật sự chỉ có từng ấy thôi...”
Vương Trung vội vàng giải thích: “Trong tên Vương Trung của ta có một chữ trung, làm sao có thể lừa gạt ngài, ta đã lệnh cho đại đội quản lý thành khai quật ba thước toàn bộ phủ tỉnh chủ, địa phương mà tên thái giám chết tiệt kia chỉ điểm đều đã vơ vét mấy chục lần, thật sự không còn tiền nữa, thiếu gia, hoặc là do tên thái giám chết đó giấu diếm không báo, hoặc là tên Lương Viễn Đạo kia kà một quỷ nghèo.”
Lâm Hồn vội vàng nói: “Đúng vậy đại thiếu gia, Lương Viễn Đạo xa hoa vô độ đã sớm đào rỗng phủ tỉnh chủ rồi.”
Nói xong, hắn âm thầm nháy mắt.
Lâm Bắc Thần ngẩn ra, trong lòng tự nhủ tê thái giám chết tiệt này nháy mắt với mình làm cái gì, có điều hắn cũng lập tức phản ứng lại.
Đúng rồi.
Lúc trước mình ở cùng Lâm Hồn, bản thân còn vơ vét một lần.
Ồ...
Quên mất đợt đó.
Lương Viễn Đạo đúng là đáng chết một vạn lần, trực tiếp vơ vét sạch sẽ Phong Ngữ hành tỉnh.
Hận không thể để cho hắn sống lại, tiếp tục giết một lần nữa.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lát, mặt không đổi sắc mà nói: “Được rồi, ta miễn cưỡng tin tưởng lời giải thích của các ngươi. Bây giờ chiến sự trên tường thành căng thẳng, quân đào khoáng chia làm sáu tổ, thay phiên nhau đi trực ban bốn phía tường thành, chuẩn bị vũ khí áo giáp tốt nhất trong doanh trại, tất cả trang bị đều phải ưu tiên cung cấp... Đúng rồi, Thiến Thiến ở lại, không được xuất chiến.”