Thiếu nữ xe lăn dùng khăn trắng lau chùi bàn tay ngọc mảnh khảnh, sau đó chậm rãi đeo bao tay màu trắng, từ trên xuống dưới chồng lên nhau, đặt ở trên thảm lông trên hai chân, thản nhiên nói: “Cơ thể trúng hỏa độc, ngay cả Thiên Nhân cũng không chống lại được...”
Vẻ chán ghét trong mắt nàng khi nhìn Lâm Bắc Thần dần dần trở nên vô tận, giống như đang nhìn một người chết.
“Ồ?”
Lâm Bắc Thần há miệng, trực tiếp phun một ngọn lửa bạc.
Tiểu Hỏa Tinh Thần cảnh giới Tiên Thiên đảo qua miệng vết thương, trong nháy mắt đã tiêu trừ sạch sẽ lực lượng huyết độc kia.
“Tiểu sư muội, loại thủ đoạn này của ngươi không được à nha.” Hắn lại giơ tay lên ném cho mình một vòng nước.
Ánh sáng màu xanh hiện lên, vết thương lành ngay lập tức. “Ồ?”
Trong mắt thiếu nữ xe lăn hiện lên một tia dị sắc: “Ngược lại khinh thường ngươi.”
Lâm Bắc Thần khoát tay nói: “Tiểu sư muội, hình như ngươi có hiểu lầm rất lớn với ta, không bằng chúng ta tìm cơ hội thắp nến nói chuyện, trao đổi xâm nhập một phen?”
“Không cần.” Thiếu nữ xe lăn từ chối một cách chán ghét.
Lâm Bắc Thần lại hỏi: “À, đúng rồi, sư phụ và sư nương có khỏe không?” Thiếu nữ xe lăn không muốn trả lời nữa.
Nàng nhẹ nhàng tháo găng tay ra.
Trong lòng bàn tay, ba đạo hỏa quang lấp lánh được xếp theo thứ tự. Một tia lực lượng tà dị lưu chuyển trong lòng bàn tay.
Lâm Bắc Thần thấy thế, biết còn tiếp tục trao đổi cũng vô ích, cười ha ha: “Tiểu sư muội, ngươi không ngoan chút nào, cẩn thận sư huynh ta đánh mông ngươi... đợi đấy, ta vẫn sẽ xuất hiện...”
Lâm Bắc Thần còn chưa dứt lời.
Thân hình như khối sắt chìm vào nước biển, chợt lóe lên liền chìm xuống
trong tầng đất phía dưới, biến mất không thấy tăm tích.
Ầm ầm!
Thiếu nữ xe lăn cách không gian oanh kích vào vị trí trước đó của Lâm Bắc Thần, chưởng ấn nhất thời phóng đại gấp trăm lần xuất hiện trên mặt đất, ánh lửa đỏ thẫm lấp lánh, trực tiếp đốt cháy mặt đất đã đóng băng, ánh lửa nhanh chóng lan ra xung quanh, ngay lập tức, một cái lỗ không đáy hình dạng chưởng ấn bị thiêu rụi.
Mà Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn không còn hơi thở.
“Thực lực của nàng vậy mà kinh khủng như thế?”
Dung giáo chủ mạnh mẽ áp chế thương thế của bản thân, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi khó có thể tin nổi.
Vị công chúa tạp huyết xấu số bị trấn áp dưới Tây Đình Hải Thần Điện trong mắt Hải tộc lại có tu vi khủng bố đến vậy?
Không phải nói nàng ta... là đồ vô dụng hay sao?
Đây rõ ràng là tu vi cảnh giới Thiên Nhân cấp hai.
Dung giáo chủ rùng mình.
Kỵ sĩ hộ vệ Hải Mã hồng giáp liếc nhìn thiếu nữ, trong ánh mắt mang theo thần sắc sùng bái tôn kính.
Thiếu nữ nhìn cái hố chưởng ấn trên mặt đất kia, biểu cảm lạnh nhạt, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, chậm rãi đeo lại bao tay màu trắng.
“Truyền lệnh, nô tộc tam thập bộ, tất cả binh lính không ngủ không nghỉ, ngày đêm công thành.”
“Lệnh cho trung tộc thập nhất bộ, thượng tộc lục bộ, dẫn quân vòng qua Triều Huy đại thành tiến công nội địa Phong Ngữ hành tỉnh, trong vòng ba ngày, toàn tuyến chiếm lĩnh Phong Ngữ hành tỉnh, ta muốn khiến cho Triều Huy thành biến thành một tòa cô thành.”
“Thuật sĩ của bạch ngân tam bộ đi theo.”
“Quân lệnh như núi, người vi phạm lệnh tru di toàn tộc.”
Giọng nói thiếu nữ âm vang, ý chí cứng như thép, không cho phép làm trái.
“Rõ.”
Cường giả của Hải tộc ở xung quanh ầm ầm quỳ xuống mặt đất.
Bao gồm cường giả Thiên Nhân đeo mặt nạ thủng lỗ của Hải tộc vừa mới chạy tới, cùng với tám thuật sĩ của Nhân Ngư tộc.
“Đại thiếu, ngươi... ngươi không bị thương chứ?”
Trên đầu tường thành.
Trông thấy Lâm Bắc Thần bình an trở về, Cao Thắng Hàn và mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước khói bụi bốc lên bốn phía, đại doanh Hải tộc hỗn loạn, trái tim mọi người đều vọt tới cổ họng, nếu không phải Cao Thắng Hàn vẫn chưa cảm giác được khí tức trước khi cường giả cấp Thiên Nhân vẫn lạc, chỉ sợ cũng đã sớm xông vào trong đại doanh Hải tộc cứu người rồi.
“Ta lớn lên đẹp trai như vậy, làm sao có thể bị thương chứ?”
Lâm Bắc Thần đau đớn nhìn chiếc áo trắng rách nát trên người mình: “Ôi, tại vì đánh nhau quá tốn quần áo, lại thêm một bộ quần áo nát tươm, vốn ta đã không giàu rồi vậy mà giờ đây càng thêm tồi tệ.”
Mọi người nghe vậy nhất thời không nói gì.
Nếu như Lâm đại thiếu gia không giàu có, vậy những người chúng ta chẳng phải đều dân ăn mày sao? Vì vậy, tất cả đều yên tâm.
Còn có tâm tư đùa giỡn để khuấy động không khí, có thể thấy được Lâm đại thiếu thật sự không có việc gì, cả đám lập tức cười ha ha.
Còn có vô số ánh mắt sùng bái dính chặt vào người Lâm Bắc Thần.
Từ khi bị Hải tộc vây thành tới nay, lần đầu tiên cường giả nhân tộc có thể lao khỏi vòng vây, trực tiếp giết vào trong đại doanh Hải tộc, đại náo một phen, còn có thể toàn thân trở ra, đây thật sự khiến sĩ khí phấn khởi.
Tiếng trống trên tường thành vang lên.
Sĩ khí của quân đội Triều đang chiến đấu càng thêm tăng vọt. Trận chiến vẫn tiếp tục.
Tuy nhiên dưới lầu địch, biểu cảm của đám người Cao Thắng Hàn lại thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Thần chỉ có thể lộ vẻ bất đắc dĩ.
Lại làm rách một bộ quần áo, hắn đau lòng lắm đấy.
Điện thoại tử thần đang trong tình trạng nâng cấp.
Tất cả bảo bối của mình đều không thể tải về được trong Baidu Netdisk.
Tình cảnh này giống như gửi tất cả tài sản vào trong ngân hàng, kết quả ngân hàng đột nhiên đóng cửa, một hào cũng không lấy ra được, không biết phải mất bao lâu mới có thể mở cửa trở lại.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, phải tiết kiệm một chút tiền tiêu xài. “Lâm đại thiếu gia, có phải trong đại doanh Hải tộc có cường giả cấp Thiên Nhân khác tọa trấn hay không?”
Cao Thắng Hàn đặt ra vấn đề được tất cả mọi người quan tâm.
Mà cái gật đầu của Lâm Bắc Thần lập tức khiến trái tim mọi người chìm xuống trong nháy mắt.