“Điện hạ...”
Dung giáo chủ thấy thế lập tức vô cùng sợ hãi.
Nếu để cho vị tổ tông này này chết ở trước mặt mình, vậy tín đồ nhất mạch
của mình chắc chắn sẽ chết hết. “Công chúa.”
“Điện hạ.”
“Chủ nhân...”
Tiếng la hét kỳ lạ khác nhau vang lên xung quanh.
Hơn mười đạo thân ảnh cả người lưu chuyển Huyền khí ba động giống như điên cuồng nhào tới soái đài sụp đổ kia.
Nếu để cho thiếu nữ này chết ở đây, Tây Hải Đình không biết sẽ có bao nhiêu vương tộc nhân vẫn lạc, thi thể đổ rạp.
“Lui xuống.”
Tiếng hét thanh thúy uy nghiêm vang lên. Một vầng sáng màu xanh tản phát ra.
Thân ảnh vọt tới chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khủng khiếp không thể ngăn cản ập đến trước mặt, thân hình không khống chế được mà bắn ngược ra ngoài.
Trên soái đài kia, bóng dáng màu trắng của Lâm Bắc Thần lấp lánh, kéo dài khoảng cách về phía sau.
Lâm Bắc Thần cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay. Chỉ còn lại một nửa.
Hai thước dưới mũi kiếm biến mất không còn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ ngồi trên xe lăn ở đỉnh soái đài sụp đổ đó, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi một kiếm đâm trúng thiếu nữ Nghi Thị Thống Soái này liền lập tức chảy máu, hắn còn tưởng rằng là một kích đắc thủ.
Nhưng bây giờ hắn mới ý thức được, thứ rơi xuống đất căn bản không phải là máu tươi.
Thì ra khi lưỡi kiếm chạm đến mi tâm thiếu nữ đã bị một loại lực lượng cực nóng quỷ dị đến cực hạn, trực tiếp hòa tan thành nước sắt màu đỏ thẫm, tiếp đó rơi xuống đất.
Lực lượng hỏa hệ thật đáng sợ. Cấp bậc Thiên Nhân ư?
Lâm Bắc Thần cảm thấy tò mò rằng cái gọi là thủy hỏa bất dung, vậy mà lại có cao tầng Hải tộc tu luyện Huyền khí hệ hỏa sao?
Tiếng bước chân vang lên xung quanh.
Vô số cường giả Hải tộc, thuật sĩ, đồng loạt bao vây lại.
“Lui xuống.”
Thiếu nữ trên xe lăn khoát tay.
Các cường giả Hải tộc vây quanh nhất thời dừng lại, cả đám nhao nhao lui về phía sau.
Thiếu nữ ở trên soái đài liếc nhìn lâm Bắc Thần.
Mái tóc dài màu đen của nàng được búi lên, đầu đội vương miện vàng san hô tím, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, trong đôi mắt to lanh lợi kia có sự thành thục và lạnh lẽo không tương xứng với tuổi tác, sống mũi thon dài, cánh môi đỏ tươi mềm mại, khóe miệng hơi mím lại, gương mặt có chút gầy...
Mỗi phần ngũ quan thoạt nhìn đều cực kỳ mềm mại, nhưng phối với lông mày rậm rạp như mực, gọn gàng như được đẽo gọt, khí thế cả người đột nhiên trở nên kiêu ngạo cao quý mà lại quật cường.
Lâm Bắc Thần tiếp lấy ánh mắt của thiếu nữ, hắn cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm.
Ngoại trừ hai chân được bao phủ bởi tấm chăn không nhìn thấy hình dạng cụ thể ra, các bộ phận khác của thân thể mềm mại kia đều không có chút dấu vết nào của Hải tộc.
So sánh ra thì nàng giống như một thiếu nữ nhân tộc, nhưng nhìn trang phục của nàng, cùng với phản ứng của các cường giả Hải tộc xung quanh, Lâm Bắc Thần có thể khẳng định thiếu nữ đó tuyệt đối là người ra quyết định trong đại doanh.
“Lâm Bắc Thần?”
Thiếu nữ mở miệng, chính là tiếng phổ thông của đế quốc Bắc Hải, không
mang theo giọng địa phương.
Trong giọng nói mang theo cảm giác chiếm đoạt từ trên cao, nàng giống như quân vương cao cao tại thượng đang vặn hỏi thần tử của mình.
Lâm Bắc Thần nhếch môi mỉm cười, giọng điệu khẽ nói: “Tiểu muội muội, ngươi là con nhà ai vậy? Tuổi còn trẻ sao lại ngồi xe lăn, có phải ngươi bị tàn phế hay không?”
“Láo xược.”
“To gan...”
Đám người xung quanh dồn dập quát mắng.
Nhất là một trăm vệ sĩ hải mã mặc giáp hồng kia, trong mắt từng người lóe lên lửa giận.
Thiếu nữ xe lăn khẽ nhíu mày, nói: “Thân là Thiên Nhân, ngôn ngữ gợi đòn như thế, không sợ làm hỏng lông vũ của mình sao?”
“Thân là Hải tộc, tu luyện hỏa pháp không sợ Hải Thần làm nổ đầu đầu chó của ngươi sao?” Lâm Bắc Thần hỏi ngược lại.
Hắn lặng lẽ theo dõi tình hình xung quanh mình. Thật ra hắn nên rời đi từ lâu rồi.
Xâm nhập hang ổ ám sát tù trưởng địch, một kích không trúng, hẳn nên lập tức bỏ chạy ngàn dặm mới đúng.
Ngay từ đầu Lâm Bắc Thần cũng nghĩ như vậy.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy thiếu nữ xe lăn này, hắn giống như bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, muốn biết rõ thân phận thiếu nữ, thế nên chậm chạp không rời đi.
“Ai nói Hải tộc không thể tu luyện hỏa pháp?”
Thiếu nữ cười lạnh, trên mặt lộ vẻ khinh bỉ, nói: “Quả nhiên là đồ ăn chơi trác táng vô công rỗi nghề, đạo lý bình thường như vậy cũng không hiểu, còn lắm mồm trước trận. Lâm Bắc Thần, thật ra ta rất tò mò, tại sao phụ thân phế vật của ta có thể nhận được ngươi làm đồ đệ nhỉ.”
“Ngươi nói gì?”
Lâm Bắc Thần chấn động: “Ngươi là... con gái của lão Đinh?”
Hắn phân tâm, đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe ra một tia hồng quang. Phốc!
Một tia sáng màu đỏ lao đến trước mặt.
Suy nghĩ Lâm Bắc Thần khẽ động, thân hình vừa nhúc nhích liền cảm thấy đầu vai tê dại, sau khi thay đổi vị trí, hắn cúi đầu nhìn xuống đã thấy vai trái có một vết máu nóng rực, sâu đến tận xương, những nếp nhăn máu màu đỏ như nọc độc lan tràn nhanh về phía vết thương...
“Phụ thân ta nói ngươi là niềm tự hào của ông.”
Thiếu nữ ngồi xe lăn lạnh lùng nói, không hề che giấu sự chán ghét đối với
Lâm Bắc Thần: “Giết ngươi rồi, để xem ông ta còn kiêu ngạo thế nào.”
Ôi chao.
Đúng là một tiểu muội muội tâm cơ, vậy mà chơi cả đánh lén.
“Ngươi thật sự là con gái của sư phụ ta?”
Lâm Bắc Thần cẩn thận quan sát thiếu nữ xe lăn, cố gắng liên tưởng cả hai thật sự bị hắn phát hiện ra một số chỗ giống nhau như ngũ quan của sư phụ, sư nương... Có điều chênh lệch về phương diện khí chất thật sự quá lớn.
“Ngươi vẫn nên lo lắng một chút, sau khi ngươi chết sẽ chôn ở chỗ nào.”