Bùm!
Uy áp vô hình trong nháy mắt lấy Lâm Bắc Thần làm trung tâm mà bùng nổ.
“Giết.” Hắn lại nhặt Tử Kiếm Thần Kiếm.
Vù vù vù!
“Kiếm Bát.”
Lâm Bắc Thần thi triển kiếm kỹ mà hắn thành thạo nhất, chính là Quần Chiến Kỹ.
Kiếm khí phá vỡ không trung, từng đường kiếm màu vàng tím giăng xuống như lưới, thân hình giao thoa, kiếm cùng xương va chạm.
Trong nháy mắt trận chiến kết thúc, xương trắng bị những vết rạch làm nứt ra, rơi xuống đất.
Bóng dáng của Lương Viễn Đạo cứng đờ trong hư không, ngay sau đó, trên người hắn xuất hiện những đường máu chằng chịt, cả người giống như từng khối gỗ xếp hình rồi lại biến thành những khối thịt với kích thước khác nhau, từ trên trời rơi xuống vũng máu phía trước đó.
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm, hắn lấy tay che ngực phải của mình, nơi đó có một đoạn xương trắng ngắn đang đâm vào, máu tươi từng chút từng chút chảy ra, cuối cùng vẫn bị thương.
Hình dạng biến thân thứ hai của Lương Viễn Đạo thật sự rất khủng bố, một cái xương bị gãy làm thành kiếm mà suýt nữa thọt chết Lâm Bắc Thần, Lâm đại thiếu nắm lấy phần xương lộ ra ngoài, biu một tiếng, kéo nó ra, nhìn kỹ thì đây là một mảnh xương ngón tay, nhưng lại nặng như núi vậy, sờ vào rất lạ, trắng tinh giống như thần ngọc thượng hạng, sau khi rút ra còn không dính một giọt máu, ngược lại còn sáng lấp lánh...
Đây không phải là xương bình thường, Lâm Bắc Thần nhớ xương này chính là Lương Viễn Đạo triệu hồi từ trong vũng máu bên dưới, mà vũng máu kia lại là hình dạng đầu tiên mà Lương Viễn Đạo ngã xuống tạo thành, còn bị hắn dùng Tử Điện Thần Kiếm chém thành nhân bánh sủi cảo.
Đúng là tà môn, Lâm Bắc Thần ôm chặt vết thương trên ngực, cúi đầu nhìn xuống.
Chính xác, Lương Viễn Đạo mới vừa rồi bị chém không biết bao nhiêu mảnh kia, sau khi ngã xuống đều rơi vào vũng máu đó.
Lúc này vừa nhìn xuống, không biết từ lúc nào vũng máu đó đã khuếch trương rộng chừng mười thước, hình tròn, bề mặt yên ả không gợn sóng, nhẵn nhụi như một chiếc gương đỏ.
Có vấn đề, mà còn là vấn đề lớn.
Trong lòng Lâm Bắc Thần lại hiện lên dự cảm xấu, chẳng lẽ vừa rồi chặt cái đầu heo Lương Viễn Đạo thành từng mảnh nhưng ông ta vẫn không chết? Đừng nói sẽ biến đổi lần ba đấy nhé?
Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Thần lại cảm thấy ớn lạnh.
Đừng mà.
Hắn đáp xuống bên cạnh vũng máu, Kiếm Dực thu lại, hắn bây giờ mặc dù tu vi đã tới cấp bậc chủ tế, tương đương với võ đạo tông sư, nhưng vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được môn thần thuật Chủ Quân Tí Hộ Chi Quang, bất cứ lúc nào cũng biến thành điểu nhân này, sơ hở lớn nhất chính là giương Kiếm Dực ra, chắc chắn quần áo nửa thân trên sẽ bị rách...
Lúc này, phần thân trên rắn chắc của Lâm Bắc Thần lại lộ ra ngoài, những cơ bắp như được đẽo gọt, tựa như ngọc thạch trắng trẻo, có khối cùng đường cong bắp thịt rõ ràng, cơ ngực đầy đặn, cơ bụng sáu múi... đây là hình dáng mà nhiều người mơ ước, chỉ là vết thương ở ngực vẫn còn đang rỉ máu.
Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.
Lâm đại thiếu một thân ba ngàn dặm, một kiếm chặn trăm vạn sư, có tình cảnh gì mà chưa từng thấy qua chứ, chỉ là vết thương nhẹ...hít, mẹ nó đau quá.
Cố nén đau đớn, Lâm Bắc Thần nhìn về phía vũng máu, liếc nhìn một cái, hắn choáng váng.
Mặt máu bóng loáng phản chiếu ra một khuôn mặt tuấn tú vô song tràn đầy thần thái trẻ trung, thân trên trần trụi nam tính, có khối rõ ràng, trên đời này làm sao có thể có một thanh niên tuấn tú như vậy? Lập tức làm Lâm Bắc Thần say mê, gần như không thể tự kiềm chế, quên hết mọi phiền não.
“Đẹp trai không có lý do.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình, thiếu niên đẹp trai trong gương máu phản chiếu cũng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của mình. Đắm chìm trong vẻ đẹp của mình trong năm sáu giây, Lâm Bắc Thần từ từ bình tĩnh lại, hắn đứng bên vũng máu, từ từ giải phóng thần lực, nhũ bạch sắc chói lọi lưu chuyển từ trong cơ thể ra.
Đây là sức mạnh của các chủ tế thượng đẳng ở Thần điện, thần lực mênh mông giống như ánh sáng bạc của vầng trăng tròn, mang đến cảm giác khích lệ lòng người, thần lực trấn an linh hồn, lấy Lâm Bắc Thần làm trung tâm phóng ra ngoài.
Giờ khắc này Lâm đại thiếu giống như một ngọn đèn sợi đốt công suất cao, chiếu sáng thiên hạ bị bao phủ bởi những đám mây đen, cảm giác uy nghiêm linh thiêng rạo rực làm tất cả mọi người đều theo bản năng muốn quỳ lạy.
“Ta đã nói trước rồi.” Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói: “Liếc mắt một cái đã biết vị tỉnh chủ này không phải là người, lại còn có thể hồi sinh, rõ ràng là Thiên Ngoại Tà Ma...”
Giọng nói của hắn rõ ràng kích động tứ phương, những đại quý tộc, người giàu cùng đại lão bang phái đều sợ hãi.
Lương Viễn Đạo tự biến mình thành thịt nát sau đó lại sống lại, ngay cả cường giả cảnh giới thiên nhân cũng không bất tử như thế, điều này quả thực vượt qua lẽ thường, trong thế giới này, bất cứ điều gì vượt ra ngoài lẽ thường chỉ có thể được giải thích bằng hai từ...thần linh hoặc là tà ma.
Lương Viễn Đạo rõ ràng không phải là một vị thần, vậy thì chỉ có thể là tà ma mà thôi.
Suy nghĩ kỹ một chút thì vô cùng đáng sợ, nếu Lương Viễn Đạo là tà ma, vậy Lâm Bắc Thần trước mặt này đang tản mát ra ánh sáng thần thánh không phải là người phát ngôn của thần linh hay sao?
Thần Quyến Giả, thay thần linh xuống phàm trần, tiêu diệt tà ma.
Đúng thế, kết luận này rất hợp lý và thuyết phục, còn về việc hắn giết thiên nhân Cao Thắng Hàn...ách, không cần thiết phải đi sâu vào những chi tiết không quan trọng này.
Đám đại lão có xu hướng lợi tránh hại này dường như trong thời gian ngắn đã đi đến một sự thống nhất về ý chí.
Đúng lúc bọn họ định chuẩn bị mở miệng để phối hợp với màn trình diễn của Lâm Bắc Thần thì...