Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1099: Đại Uy Thiên Long




Chỉ nhìn thấy cả người Lâm Bắc Thần dâng trào thần lực, sắc mặt nghiêm túc đứng bên vũng máu sáng như gương, cơ bắp trên người nhô lên, căng phồng, tư thế rất kỳ quái, không ngừng nặn ra thủ ấn, hét về phía vũng máu...

“Yêu nghiệt to gan dám ở trước mặt ta múa rìu qua mắt thợ, ta liếc mắt một cái đã biết ngươi không phải người rồi, xem ta hàn yêu đây...Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng, Đại La Pháp Chú, Bàn Nhược Chư Phật, Bàn Nhược ba la la, Phi Long lên trời! Đi!”

Sau một loạt động tác phức tạp, Lâm Bắc Thần chỉ tay một cái, thần lực dâng trào cả người đột nhiên hóa thành dòng nước lớn, đổ dồn về phía vũng máu đó.

Vì Lương Viễn Đạo rất có khả năng là tà mà, vậy thần lực sẽ có tác dụng khắc chế hắn rất nhiều, việc hắn sống lại một cách kỳ quái hẳn là do bên trong vũng máu này, trước đó chặt thành nhân bánh sủi cảo vẫn không thể giết chết được hắn, vậy lần này dứt khoát dùng thần lực đánh, có lẽ có thể phá vỡ vũng máu này, hoàn toàn cắt đứt khả năng tái sinh của hắn.

Thần lực mênh mông, trực tiếp rót vào trong vũng máu sáng như gương kia, trước cảnh tượng này, mọi người chung quanh đều sững sờ.

Cái gì thế này? Thủ ấn vừa rồi trong cực kỳ thiểu năng, hơn nữa thần chú cũng rất lạ...chẳng lẽ tên não tàn này thực sự là chân truyền của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ? Còn đang thi triển thần thuật chưa bao giờ được hiện thế sao?

“A, quả nhiên là Thần Quyến Giả đại nhân, thực sự sở hữu một thứ thần thuật khó tin như vậy.”

Hai mắt chưởng môn nhân Vạn Kiếm Lưu đột nhiên sáng lên, vỗ đùi kêu lên kích động, thậm chí bởi vì quá kích động mà thân thể cũng run lên, giọng điệu cũng thay đổi, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.

Sư muội Vạn Kiếm Lưu không nhịn được truyền âm nói: “Sư huynh, ngươi biết Lâm đại thiếu đang thi triển thần thuật gì sao?”

“Không biết.” Sư huynh âm thầm truyền âm lại.

Sư muộn Vạn Kiếm Lưu: “???”

Không hỏi nữa, không hỏi sẽ không làm mất mặt Vạn Kiếm Lưu.

Sau khi Lâm Bắc Thần một hơi dựa vào trí nhớ đánh ra ‘Đại Uy Thiên Long’, cũng gần như trút hết hơn nửa thần lực trên người xuống vũng máu đó rồi, nhưng mà, điều khiến hắn vừa thất vọng vừa kinh hãi chính là, khi thần lực chạm vào bề mặt vũng máu, máu vẫn không chút gợn sóng, cứ như là một lối vào một chiều không gian khác, trực tiếp nuốt chửng thần lực, mà bản thân vũng máu lại không có bất kỳ biến hoá nào.

Vừa không bị tinh hoá, lại không bị huỷ diệt.

Cmn.

Dự cảm bất thường sâu trong lòng hắn ngày càng rõ ràng.

Hắn cau mày.

Đúng lúc này, bề mặt vũng máu đột nhiên nổi lên gợn sóng.

Ùng ục.

Từ dưới vũng máu xuất hiện một thứ giống như bọt khí, sau đó... Ùng ục ùng ục.

Hàng loạt bong bóng không ngừng nổi lên, ngay sau đó bề mặt vũng máu như nước sôi vậy, ùng ục trào lên, như thể có vật gì đó đáng sợ đang từ từ tỉnh lại trong vũng máu đó.

“Không phải chứ, mẹ nó, còn có thể sống lại sao?” Sắc mặt Lâm Bắc Thần đại biến.

Cái con heo BOSS cuối ải này vẫn còn hình dạng thứ ba? Ôi mẹ nó.

Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy não mình đau nhói.

Ngay sau đó, máu sôi trào đến trạng thái cuồng bạo nhất, thật giống như bị đun sôi, nóng bỏng bức người, dị biến đạt tới cực điểm, sau khi Lâm Bắc Thần cẩn thận lui về phía sau ba bốn thước, vũng máu lại nhanh chóng nguội lạnh, một luồng khí tà ác, giết chóc, dục vọng và bóng tối tràn ngập ở trung tâm vũng máu, một cái đầu trọc lóc to lớn từ từ trồi lên khỏi vũng máu.

Thật sự trọc lóc.

Lại là một tên đầu trọc chết tiệt. Chờ đã?

Tại sao ta phải nói là lại?

Ồ, đúng, ta vừa mới tưởng tượng hắn là con lừa trọc Pháp Hải chết tiệt kia.

Pháp Hải, ngươi không hiểu tình yêu, Lôi Phong tháp sẽ sụp đổ.

Phi phi phi.

Lâm Bắc Thần vứt bỏ tạp niệm, nhìn về phía tên đầu trọc kia.

Đột nhiên phát hiện khuôn mặt của con lừa trọc chết tiệt này có chút quen thuộc.

Khi nhìn kỹ lại, chết tiệt, đây không phải là Lương Viễn Đạo đã gầy đi một vòng sao?

Khuôn mặt mập như đầu heo kia, lần thứ hai sau khi giảm cân một nửa, đường nét cuối cùng cũng rõ ràng hơn một chút, trông rất vừa mắt, thậm chí còn có một chút xíu anh tuấn.

Đương nhiên, so với Lâm Bắc Thần thì còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm. Cái đầu trọc quay tít, sau đó phía dưới mặt kính của Huyết Trì, nổi lên cổ và vai.

"Ta lại trở về đây."

Lương Viễn Đạo nở một nụ cười quỷ quyệt với Lâm Bắc Thần. Trong nụ cười tràn đầy vẻ chế giễu và đùa cợt.

Lâm Bắc Thần hít một hơi lạnh.

Đậu xanh rau má.

Thực sự lại có thể sống lại.

Điều này không phù hợp với logic, BOSS cuối cùng cấp đại thành tỉnh lỵ, tại sao có thể biến thân ba lần, chết một lần, thực lực gia tăng gấp đôi, hơn nữa dung mạo còn trở nên anh tuấn hơn chứ?

Đây là công pháp gì?

Lâm Bắc Thần không khỏi nhìn mà phát thèm.

Nếu như giết chết Lương Viễn Đạo, khi liếm túi, không biết có thể lấy được công pháp này hay không, vậy thì quả là kiếm được tiền.

Ngay khi tâm tư của hắn đang hoang mang, Lương Viễn Đạo cuối cùng cũng từ dưới mặt gương của Huyết Trì, lại lần nữa nổi lên một cách hoàn chỉnh.

Thân thể vẫn to béo.

Nhưng có thể nhìn thấy một số cơ bắp.

Cuối cùng cũng thuộc về phạm vi người bình thường, không còn là cái loại béo chết tiệt khiến người ta vừa nhìn qua đã cảm thấy buồn nôn nữa.

Hơn nữa tóc của hắn cũng đã dài ra từng chút một, rất nhanh sau đó đã xõa xuống vai.

Lâm Bắc Thần suýt chút nữa hỏi một câu: "Ngươi dùng thuốc mọc tóc nhãn hiệu nào vậy?"