Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 1097: Giả vờ xem hiểu




Lúc này, toàn thân Lương Viễn Đạo cũng từ từ lơ lửng trên vũng máu ùng ục, từ trên xuống dưới không một mảnh vải che thân, máu tí tách từ các nếp gấp của mỡ chảy xuống.

Ông ta gầy rồi, đại khái từ bảy trăm tám mươi cân thành ba trăm sáu mươi cân rồi, mặc dù vẫn là một tên béo trông rất kinh tởm, nhưng chắc chắn là gầy hơi.

“Không ngờ đúng không.” Lương Viễn Đạo mở miệng, giọng nói trở nên rõ ràng hơn, nhìn về phía Lâm Bắc Thần nói: “Ta lại trở lại rồi.”

Lâm Bắc Thần không nói, Kiếm Dực sau lưng hắn rung lên, sau đó nhanh chóng xuất chiêu.

Giết.

Không muốn nói chuyện với ngươi, giết liền xong chuyện.

Kiếm quang loé lên, bóng người đan xen nhau, Lâm Bắc Thần rõ ràng cảm nhận được tốc độ và sức mạnh của Lương Viễn Đạo sau khi biến đổi đã tăng lên, trong cơ thể của cái đầu heo này ẩn chứa một sức mạnh rất kỳ lạ, loại sức mạnh đó cũng không trực tiếp phản ánh sức chiến đấu của Lương Viễn Đạo nhưng chỉ cần tràn ra một ít cũng làm cho tâm trí của Lâm Bắc Thần sinh ra một loại sợ hãi không kiểm soát được.

Keng keng keng.

Âm thanh phảng phất của lưỡi kiếm xắt thịt vang lên, trong không khí tràn ngập mùi máu, thân hình Lâm Bắc Thần ngưng trệ giữa không trung, Tử Điện Thần Kiếm trong tay hắn có một vết máu trên lưỡi kiếm, vết máu giống như trân châu đỏ tươi, lăn xuống mũi kiếm rồi rơi xuống đất, ngay lập tức dưới đất tạo thành một cái hố nhỏ, còn có hơi khói bốc lên mà mắt thường không thể thấy.

Cách đó một trăm mét trên không trung, một đường máu xuất hiện trên thắt lưng của Lương Viễn Đạo, đột nhiên cả người hắn bị cắt thành hai phần, nửa người trên mất đi sự chống đỡ, lập tức ngã xuống,

Ngay lập tức, toàn bộ cơ thể hắn như bị đứt rời khỏi thắt lưng, nửa người trên ngã xuống vì mất đi sự chống đỡ, phía sau lưng chỉ có một chút thịt liên kết lại, cả người giống như một miếng giăm bông bị cắt ra, sau đó xếp chồng lên nhau, vết thương gần thắt lưng như vậy đối với võ đạo đại tông sư mà nói là cực kỳ trí mạng, nhưng Lương Viễn Đạo lại không chết.

Hắn chống hai tay trên mặt đất, ngang hàng với nửa người dưới, trong mắt tràn ngập huyết sắc, nhẹ giọng nói: “Thì ra là như thế này, ta hiểu rồi, ha ha ha...” Từng sợi thịt bầm từ chỗ vết thương đứt lìa đó, giống như xúc tua nhanh chóng hợp thân trên và dưới lại với nhau, Lương Viễn Đạo trong nháy mắt đã khôi phục lại như ban đầu, giữa eo của ông ta chẳng để lại một vết sẹo nào.

“Ha ha, lại lần nữa.” Lương Viễn Đạo ngoắc tay về phía vũng máu, một mảnh xương trắng từ bên trong bay ra, đáp xuống trong tay hắn, bị hắn nắm như kiếm vậy.

Vù!

Thân hình loé lên, Lương Viễn Đạo chủ động công kích, kiếm pháp sử dụng có chút giống với Kiếm Nhất Kiếm Nhị Kiếm Tam mà Lâm Bắc Thần sử dụng.

“Có người bắt chước mặt của ta, còn có người lại bắt chước kiếm của ta?” Lâm Bắc Thần kinh ngạc, đây là hành vi vi phạm bản quyền trắng trợn, thật không biết xấu hổ.

Hắn không dám lơ là, hai người lại tiếp tục giao chiến mấy trăm chiêu, Lâm Bắc Thần dần phát hiện kiếm chiêu mạnh nhất của mình đã không còn đủ sức đe doạ Lương Viễn Đạo nữa rồi. Còn kiếm thuật của Lương Viễn Đạo lại ngày càng ác liệt đáng sợ.

Trong hư không, kiếm khí ngang dọc, kiếm quang sinh diệt, hai bóng người chợt ẩn chợt hiện, gần như vượt ra ngoài tầm mắt của các cao thủ võ đạo tông sư cấp thấp rồi, ngay cả những đại lão của các bang phía cũng giống như bị mù, liều mạng mở to hai mắt vì muốn xem một số bí ẩn võ học cao minh...

“A, tuyệt vời, thực sự tuyệt vời.”

Chưởng môn Vạn Kiếm Lưu là một nam tử trung niên, vẻ ngoài trạc ngoài ba mươi, khuôn mặt chất phác và lương thiện, lúc này trong mắt lại lóe lên tia sáng kỳ dị, không ngừng cổ vũ khen ngợi: “Thật sự không ngờ tu vi kiếm thuật của Lâm Bắc Thần lại đến cảnh giới này, làm người khác phải khiếp sợ... Hít, chiêu thức này quá tuyệt vời, chỉ có thể hiểu ý không thể diễn tả bằng lời.”

Mọi người xung quanh kinh ngạc, chưởng môn Vạn Kiếm Lưu này nghe nói là tu vi võ đạo tông sư cấp bảy, trong phạm vi đại tông sư được coi là hạng vừa trở xuống, hôm nay không được lệnh của tỉnh chủ mà tự mình đến góp mặt, kết quả lại có thể xem được ý nghĩa sâu xa của cuộc giao thủ của hai đại cường giả, chẳng lẽ trước kia ông ta giấu thực lực?

Đám đông không thể không đánh giá vị chưởng môn Vạn Kiếm Lưu này.

“Sư huynh, ngươi thật sự có thể thấy rõ bọn họ chiến đấu sao?” Sư muội của ông ta đứng bên cạnh mặt đầy sùng bái hỏi.

Chưởng môn Vạn Kiếm Lưu mặt không thay đổi, vừa vỗ tay vừa thì thào cất giọng: “Ta cũng không thấy rõ...”

“Vậy sao ngươi...”

“Ồ, sư huynh là đang giả vờ, cuối cùng có thể tham dự được sự kiện này đương nhiên phải cố gắng hoà nhập vào bầu không khí này rồi, nếu ta chẳng nói gì hoặc bày ra vẻ mặt mờ mịt vậy chẳng phải là ta rất gà sao, như vậy thì chẳng còn mặt mũi của Vạn Kiếm Lưu chúng ta nữa.”

Sư muội Vạn Kiếm Lưu nghe xong, cạn lời, nàng chắc chắn 100% rằng sư huynh chưởng môn đầu có vấn đề của mình hẳn là bạn đồng hành với tên não tàn Lâm Bắc Thần.

Trên bầu trời, trận chiến vẫn tiếp tục.

Lâm Bắc Thần mấy lần kiếm thuật tốt, nhưng đều không ngăn được năng lực kinh khủng của Lương Viễn Đạo, dù có bị thương đến mức nào cũng có thể hồi phục trong nháy mắt, như vậy thì cuộc chiến này sẽ không bao giờ kết thúc, ngay cả nam tử thực sự như Lâm Bắc Thần, người luôn bắt nạt người khác bằng khả năng xuất chiêu đáng sợ và bền bỉ của mình, cũng sắp bị áp đảo.

Ban đầu Lâm đại thiếu sống sờ sờ chém vô số đầu đối thủ nắm giữ hệ thuỷ Thuỷ Hoàn Thuật, nhất định không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình bị người khác ‘lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi’.

Đúng là quả báo mà.

Hắn quyết định trực tiếp uống hết nửa chai Đại Lực Hoàn An Mộ Hi, sau đó lại mở Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật.