Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 13





Trường Ly khoác bao linh thóc đầy ắp bay sang chỗ Yên Cửu.

Đeo linh thóc đuổi gà không khác gì lao động khổ sai, khối lượng vận động hôm nay chắc nhiều nhất đời kiếm của nàng luôn.

Trường Ly bay tới trước mặt Yên Cửu, vứt bao linh thóc vào lòng chàng.

“Cứ cho ăn kiểu này thì biết đến bao giờ mới xong, bọn mình đổi cách đi.”

Yên Cửu ước lượng bao linh thóc chẳng vơi được tẹo nào, nhìn Trường Ly hỏi: “Nàng có cách gì hay?”

Trường Ly liếc nhìn lũ gà vô tri trong sân, thờ ơ phán: “Các cụ xưa thường giết gà dọa khỉ, nay bọn mình sẽ giết gà dọa gà.”

Yên Cửu vô thức trợn tròn cặp mắt phượng, “Nàng tính giết gà á? Nhỡ bị quản sự Linh Cầm Viên phát hiện thì...”

Trường Ly lắc tua kiếm, gục gặc đầu đắc ý nói: “Đâu cần giết thật, mình giả bộ thôi.”

Nàng nhìn chằm chằm con gà Phi béo nhất đàn, bảo Yên Cửu, “Bắt con đó đi.”

Một khắc sau, một cái nồi sắt to đùng được bắc lên đống lửa.

Trường Ly nhúng mũi kiếm vào thử độ ấm của nước rồi bảo Yên Cửu vứt con gà béo chàng mới dùng linh khí trói lại vào nồi.

Mới đầu con gà béo kia hơi căng thẳng nhưng nó thích nghi với môi trường ấm áp này cực nhanh, sau đó cứ trồi sụt trong nồi y như cái bánh trôi trắng cỡ lớn.

Mấy con gà Phi khác đứng xa xa thấy vậy bỗng nổi lòng tò mò mon men lại gần.

Thấy con gà béo trong nồi sung sướng quá, thậm chí chúng còn sốt ruột muốn thử một lần.

Yên Cửu lặng lẽ ngăn cản lũ gà Phi tính nhảy vào nồi, hỏi Trường Ly: “Nàng có chắc cách này có tác dụng với lũ gà Phi không vậy?”

Trường Ly câm nín hồi lâu. Nàng đã khinh thường lá gan của lũ gà Phi và đánh giá cao đầu óc của tụi nó quá rồi.

Giết gà dọa khỉ là vì khỉ đủ thông minh để hiểu.

Còn đun nước ấm nấu gà, chẳng những lũ gà Phi chẳng biết mình bị nấu mà còn cười “chiêm chiếp” ngây ngô nữa.

Trường Ly nhìn đám bột trắng đang xúm lại đây, chợt nảy ra một ý.

“Cũng không hẳn là vô dụng đâu. Tụi nó bị dụ tới đây hết rồi nè, đỡ tốn công bọn mình đi bắt từng con một.”

“Nếu không thể uy hiếp thì động viên vậy.” Trường Ly lắc tua kiếm, “Chỉ có những con gà ngoan ngoãn ăn thóc mới giành được cơ hội vào nồi vi vu trong vòng một khắc thôi!”



Hôm ấy, tại Linh Cầm Viên xuất hiện một cảnh tượng lạ đời.

Một đám gà trắng xếp thành hàng, sau khi mổ linh thóc xong thì hớn hở nhảy vào nồi rồi bắt đầu ngụp lặn trong nước.

Từ xa nhìn lại trông cứ như một nồi bánh trôi lớn sắp sửa ra lò.

Lúc đạo đồng lo lắng tới thăm lũ gà Phi đã đứng hình tại chỗ khi thấy cảnh này.

Cậu ta nhanh chóng tỉnh táo lại, gào toáng lên: “Gà của ta!”

Cùng với tiếng thét vang thấu trời xanh, đạo đồng phi như bay tới trước cái nồi tính vớt lũ gà khỏi đó.

Nhưng lũ gà chẳng hề cảm kích tí nào, còn né khỏi tay cậu ta vì vẫn chưa hết giờ ngâm nồi của tụi nó đâu.

Tay đạo đồng run lẩy bẩy, cậu ta lườm Yên Cửu, đổi giọng trách: “Cách huynh chăm gà là bỏ hết tụi nó vô nồi hầm hả?”

Yên Cửu không hề hoang mang đeo bảng số lên cổ một con gà mới mổ linh thóc xong rồi vứt nó vào nồi.

Chàng phải canh chuẩn thời gian vì nếu con gà nào ở trong nồi quá giờ sẽ khiến đám gà trắng đang chầu chực như hồ rình mồi phía sau mất hứng.

Con gà này kêu quác một tiếng rồi dùng tư thế rơi tự do đáp xuống mặt nước, gia nhập đại gia đình bánh trôi trong nồi.

Yên Cửu lau tay rồi giải thích với đạo đồng: “Không phải hầm gà mà là tắm cho lũ gà Phi đã ăn linh thóc.”

Yên Cửu hùng hồn nói: “Cậu không phát hiện dạo này tụi nó bị mắc chứng rụng lông nghiêm trọng à? Tắm xong là lông gà không bay tứ tung nữa, sẽ khiến chuồng gà sạch sẽ hơn nhiều.”

Yên Cửu vừa nói vừa khua muôi trên mặt nước vớt một mớ lông trắng ra.

Trường Ly đứng cạnh gật đầu tán đồng.

Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, bây giờ khả năng chém gió của Yên Tiểu Cửu sắp bằng nửa nàng rồi.

Đạo đồng hoang mang ngắm lũ gà Phi đang nhởn nhơ ngâm nước ấm rồi thò tay vào thử nhiệt độ nước, đúng là không nóng thật.

Cậu ta nhìn hàng gà Phi dài lê thê đang chờ tới lượt mà thấy thế giới quan của mình nứt vỡ.

Hóa ra bọn gà Phi ương bướng lại bị một cái nồi thu phục à?

Thấy đã đến giờ con gà Phi vào nồi sớm nhất nên nhường chỗ, Trường Ly nhanh nhẹn nhấc nó ra khỏi nồi, nhét vào tay Yên Cửu.

Yên Cửu thành thạo dùng linh khí hong khô lông gà Phi.

Một cục bột trắng còn bông xù mềm mại hơn cả lúc chưa vào nồi xuất hiện trên tay chàng.

Trường Ly dùng đuôi kiếm gõ nhẹ vào mông con gà béo, thế là nó thong dong đi ra chỗ đám cỏ.

Trước khi đi, nó còn ngoái lại nhìn cái nồi to bằng cặp mắt đen to cỡ hạt đậu đầy lưu luyến.

Đạo đồng đứng cạnh theo dõi nửa khắc mới không thể không thừa nhận cách này hiệu quả hơn việc cậu ta dí theo sau mông lũ gà Phi dỗ chúng ăn nhiều.

Hàng gà Phi xếp ngay ngắn lần lượt tiến về trước, nhiệm vụ cho gà ăn nhanh chóng hoàn thành.

Sau khi Trường Ly tiễn con gà Phi cuối cùng đi, Yên Cửu dọn nồi rồi chào tạm biệt đạo đồng.

Đạo đồng ghi chú tiến độ nhiệm vụ hôm nay với ánh mắt phức tạp, bảo Yên Cửu: “Giờ Thìn ngày mai huynh lại tới cho gà ăn nhé.”



Lúc ra khỏi Linh Cầm Viên, trời đã tối mịt.

Yên Cửu quyết định tới Linh Dược Đường một chuyến, nếu hôm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ ở đó luôn thì quá tốt.

Linh Dược Phường nằm ở sườn núi Linh Việt nên phải đi dọc con đường lát đá xanh một lúc mới đến.

Trong màn đêm mịt mùng, khung cảnh ánh đèn đá thắp sáng hai bên đường rọi sáng đám cây cối um tùm cực kỳ vắng lặng.

Thỉnh thoảng ven đường lại có vài tiếng côn trùng kêu vang đầy tịch liêu khiến bầu không khí càng quạnh quẽ hơn.

Trường Ly đeo bên hông Yên Cửu, lắc qua lắc lại theo nhịp bước của chàng.

Hôm nay phải làm lụng vất vả quá nên nàng hết muốn bay, đành đi nhờ xe vậy.

Lúc Trường Ly lắc lư đến phát buồn ngủ thì họ tới Linh Dược Phường.

Trước cổng Linh Dược Phường không treo biển gì, chỉ có một phiến đá xanh lớn viết một chữ “Dược” như giun bò.

Dưới mái hiên có treo mấy cái đèn lồng màu cam vàng tỏa ánh nến ấm áp trong đêm.

Đạo đồng gác cổng đang tựa vào khung cửa gỗ sẫm màu ngủ gà ngủ gật làm cái búi tóc tròn trên đầu cũng nhấp nhô theo.

Nghe tiếng bước chân của Yên Cửu, cậu ta choàng tỉnh, ngại ngùng lau mặt một cái cho tỉnh ngủ.

Yên Cửu chìa thẻ đệ tử ra, “Ta tới nhận nhiệm vụ xử lý cỏ mã tiền.”

Đạo đồng kiểm tra thông tin xong thì gật đầu với chàng, “Mời đi theo ta.”

Hai người kẻ trước người sau băng qua hành lang bằng gỗ dài, tiếng giày giẫm lên mặt gỗ hành lang kêu cọt kẹt phá tan màn đêm yên tĩnh.

Phải đi mất tầm nửa khắc, bọn họ mới tới kho chứa thuốc.

Đạo đồng vừa bước lên mở cửa kho thuốc ra thì mùi thảo dược nồng nặc đã xộc vào mặt họ.

Trường Ly thoắt cái đã tỉnh như sáo vì mùi thuốc nồng đậm này.

Đạo đồng kéo cái sọt cỏ mã tiền mới phơi trong góc ra rồi mang bộ chày cối chuyên dùng để giã thuốc tới, nói với Yên Cửu: “Nhiệm vụ này không khó đâu, chỉ cần nghiền hết đám cỏ mã tiền này là xong.”

Yên Cửu: Không khó nhưng mà nhiều lắm đó.

Mấy nhiệm vụ này ế ẩm là có lý do hết.

Đạo đồng để đèn lại rồi tri kỷ lui ra ngoài, bỏ lại mỗi mình Yên Cửu trong kho thuốc.

Yên Cửu chọc linh kiếm bên hông.

Trường Ly phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Yên Cửu:...

Cứ vờ vịt tiếp đi, bình thường lúc ngủ chàng có nghe nàng ngáy bao giờ đâu.