Cũng giống như Linh Thái Viên, Linh Cầm Viên nằm trên núi Linh Việt nên hai nơi cách nhau không xa lắm.
Yên Cửu cẩn thận cất hai bắp cải thảo nặng trịch vào túi chứa đồ, đi dọc con đường lát đá xanh tầm một khắc thì thấy biển hiệu Linh Cầm Viên.
Chiếc biển hiệu cũ bằng gỗ treo cao trên xà nhà. Ba chữ trên biển được làm bằng sắt sắc bén thoạt trông khí thế hơn Linh Thái Viên nhiều.
Nhìn mặt tiền đàng hoàng của chỗ này, Yên Cửu thấy đỡ thấp thỏm hẳn.
Chắc nhiệm vụ ở Linh Cầm Viên không tào lao như Linh Thái Viên đâu.
Cổng Linh Cầm Viên vắng hoe, chẳng biết đạo đồng gác cổng đã đi đâu mất, chỉ có một con sẻ thông vàng đậu dưới mái hiên.
Thấy Yên Cửu tới, con sẻ này ngoác cái mỏ màu đỏ nhạt ra chiêm chiếp gào, “Có người tới! Có người tới!”
Chẳng bao lâu sau, một đạo đồng hớt hải chạy từ trong ra. Búi tóc cậu ta hơi xộc xệch, trên mặt còn dính hai chiếc lông vũ nhạt màu đang phất phơ theo gió.
Kiểm tra thẻ đệ tử của Yên Cửu xong, đạo đồng thở phào một hơi, khẽ nói: “Tốt quá, rốt cuộc cũng có người chịu đến chăm lũ gà Phi này rồi.”
Nghe tiếng cậu ta lẩm bẩm, Trường Ly ló đầu ra khỏi hông Yên Cửu ngay.
Nhìn búi tóc bù xù của đạo đồng, nàng chợt có linh cảm xấu.
Đạo đồng vừa dẫn Yên Cửu vào Linh Cầm Viên vừa vuốt phẳng áo đạo nhăn nhúm, giải thích: “Đệ tử chịu trách nhiệm chăm gà Phi bị bệnh nên xin nghỉ rồi, bọn ta không đủ người nên tình hình hơi hỗn loạn...”
Đang nói thì một con gà béo lông trắng mào đỏ thình lình bay ra khỏi bụi cỏ gần đó.
Trường Ly giật điếng người khi thây nó đột nhiên lao ra, vô thức rung tua kiếm.
Có vẻ đạo đồng kia đã quen với chuyện này. Cậu ta lanh lẹ túm lấy con gà béo đang vỗ cánh phành phạch trên không, ôm vào lòng vuốt ve mấy cái để trấn an con gà mới sợ hãi chạy trốn này.
Lúc ngoái đầu lại trông thấy vẻ mặt cạn lời của Yên Cửu, cậu ta xấu hổ cười nói: “Gà Phi hơi sợ người lạ nên lúc huynh chăm chúng nhớ kiên nhẫn tí nhé.”
Yên Cửu im lặng gật đầu.
Trường Ly nhìn chằm chằm con gà béo ú trong lòng đạo đồng, bất giác nhớ tới vị gà rán KFC rồi vô thức nuốt nước miếng.
Đạo đồng đang ngồi xổm dưới đất chợt thấy con gà Phi trong lòng rùng mình một cái. Nó bất an chớp cặp mắt đen rồi xù bộ lông trắng mịn ra.
Đạo đồng lại vội vàng vuốt lưng nó rồi lấy mấy hạt linh thóc trong tay áo ra đặt sát miệng con gà béo.
Ăn linh thóc xong, cuối cùng gà Phi cũng chịu yên. Nó ngoan ngoãn co người lại thành một cục bông trắng, chỉ ló mỗi cái mào đỏ ra ngoài.
Trường Ly lưu luyến nhìn con gà Phi như nhìn cái bánh trôi hoa quế ngọt.
Tự dưng nàng cảm thấy vị cải thảo mới nếm ở Linh Thái Viên hơi nhạt nhẽo.
Trên đường tới chuồng gà Phi, đạo đồng lại nhặt được thêm mấy con gà Phi chạy trốn rồi bị lạc đường nữa.
Bấy giờ, ngực cậu ta đã bị mớ lông trắng che kín.
Đám lông trắng mịn như nhung thỉnh thoảng lại cuốn theo chiều gió khiến cậu ta hắt xì mấy cái.
Đến cổng chuồng gà, đạo đồng như trút được gánh nặng mà thả lũ gà béo nhặt được dọc đường vào sân.
Cậu ta sốt ruột chỉ đám lông xù cho Yên Cửu xem, “Hầu hết gà Phi đều ở đây, nếu huynh vô ý để chúng chạy khỏi sân thì đi bắt về là được.”
Sau đó, đạo đồng chỉ sang cái kho nhỏ bên cạnh, “Đây là chỗ chứa linh thóc, cần cho gà Phi ăn ba bữa sáng trưa chiều.”
Cậu ta do dự một thoáng rồi ậm ờ nói: “Chắc sẽ có vài con gà Phi không hợp tác lắm, huynh cẩn thận chút là được...”
Dặn dò đâu ra đấy xong, đạo đồng vội vàng đi ngay.
Trường Ly và Yên Cửu nhìn nhau hai giây rồi Trường Ly mở miệng trước: “Tuy ta biết cắt rau nhưng đừng nói huynh bắt ta cho gà ăn luôn nhé?”
Yên Cửu lấy một bao linh thóc trong kho ra, nghiêm mặt hỏi: “Sao lại không chứ?”
Trường Ly khóc không ra nước mắt, “Ta chỉ là một thanh kiếm thôi mà.”
Yên Cửu động viên nàng, “Nàng là kiếm linh chứ có phải kiếm thường đâu.”
Trường Ly nhìn chằm chằm bao linh thóc Yên Cửu đưa mà hối hận xanh cả ruột.
Âu cũng tại nàng cắt rau giỏi quá làm Yên Cửu phát hiện tiềm năng lao động của mình.
Nếu ban nãy nàng làm ăn bát nháo thì chắc chắn bây giờ Yên Tiểu Cửu không yên tâm để nàng cho gà ăn!
Trường Ly hối hận khôn tả, miễn cưỡng khoác bao linh thóc lên kiếm rồi bay vào sân.
Trong sân, tốp năm tốp ba gà Phi đang đứng ngủ gà ngủ gật hoặc thong thả đi dạo, trông chúng như mấy cục bột trắng bông xù lăn đầy đất vậy.
Trường Ly thử tới gần một con gà béo đứng lẻ loi.
Nhưng nàng chưa kịp lấy linh thóc ra khỏi bao thì con gà kia đã xoay mông, vỗ cánh phành phạch nửa bay nửa chạy sang chỗ khác.
Bỏ lại Trường Ly khoác bao linh thóc đứng chơ vơ trong gió rung tua kiếm.
Cùng lúc đó, việc cho gà ăn của Yên Cửu cũng không thuận lợi lắm.
Chàng còn chưa kịp tới gần lũ gà Phi thì chúng đã kêu quang quác chạy tứ tán, bỏ lại mảnh sân trống trơn.
Trường Ly: Thế này mà bảo là không hợp tác lắm à, rõ ràng chúng không hợp tác chút nào luôn.
Có so sánh mới có tự tin. Sau khi thấy Yên Cửu thê thảm ra sao, Trường Ly bỗng có động lực cố gắng hơn.
Nàng tỉ mỉ quan sát một lát rồi bay tới chỗ con gà béo nhất bọn, trông nó núc ních thế chắc là bay không nhanh.
Trường Ly cứ chắc mẩm thế.
Nàng rón rén khoác bao linh thóc tới gần con gà Phi.
Đúng là con gà Phi này phản ứng chậm chạp thật, mãi đến khi Trường Ly gần áp sát mông nó thì nó mới lơ ngơ ngoái đầu lại.
“Quác!”
Bị Trường Ly dọa sợ, con gà Phi xông vèo đi như tên bắn, bổ nhào vào đàn gà Phi khiến cả lũ loạn cào cào.
Trường Ly: Ối Angry birds... À đâu, Angry gà Phi chứ!
Nhìn đám lông gà trắng muốt bay đầy trời, Trường Ly bất giác nhớ tới búi tóc xộc xệch của đạo đồng và mấy cọng lông vũ nhạt màu dính trên mặt cậu ta, quả nhiên nhiệm vụ này không ngon ăn tẹo nào.
Sau khi cho gà ăn thất bại lần hai, Trường Ly bối rối khoác linh thóc ngồi xổm một góc tự kỷ.
Quy Nguyên Kiếm tông nuôi gà kiểu gì vậy?
Sao một con gà béo ú lại bay nhanh hơn nàng chứ, thật là vô lý hết sức!
Sắc trời dần tối, những đám mây đủ màu giăng kín trời khiến toàn bộ Linh Cầm Viên nhuốm màu đỏ nhạt.
Trường Ly và Yên Cửu thử được vài bận thì mớ lông trắng của lũ gà Phi đã bay tứ phía như tuyết rơi dưới ánh hoàng hôn trông cũng hữu tình phết.
Hữu tình cái mốc xì!
Trường Ly thở hồng hộc gỡ mấy cọng lông trắng dính trên kiếm ra.
Nàng thấy lũ gà béo này bị chiều hư rồi, cứ bỏ đói chúng hai bữa là tự khắc chúng đòi ăn ngay.
Nhưng nàng không thể không làm nhiệm vụ được, dù sao cái tua kiếm của nàng còn đang ghi sổ nợ mà.
Trường Ly chầm chậm thở dài một hơi.
Cuộc sống sao mà gian truân dữ thần, rõ ràng nàng chỉ là một thanh kiếm mà còn phải sầu lo chuyện cho gà ăn.
Ở bên kia, Yên Cửu vừa lắc lư để giũ sạch mớ lông gà dính trên người xuống vừa tự vấn bản thân.
Rốt cuộc vì sao chàng lại phải tới Linh Cầm Viên của Quy Nguyên Kiếm tông giúp bọn họ cho gà ăn chứ?