Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 14




Yên Cửu xắn tay áo lên, bỏ cỏ mã tiền vào cối gỗ, bắt đầu dùng chày giã thuốc tỉ mẩn nghiền nhỏ chúng ra.

Cỏ mã tiền nát vụn khi chày nghiền vào cối khiến mùi thuốc trong phòng càng nồng nặc thêm.

Trường Ly dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh của Yên Cửu, sau đó lặng lẽ thở phào một hơi.

Nàng biết Yên Tiểu Cửu lo xuể mà!

Chẳng lẽ không có nàng thì không thể hoàn thành nhiệm vụ chắc?

Trường Ly yên tâm nhắm mắt lại.

Thế rồi nàng bất tri bất giác ngủ mất tiêu.

Tiếng ngáy đột nhiên biến mất khiến không gian vắng lặng hẳn.

Yên Cửu nhìn linh kiếm yên ắng, âm thầm mỉm cười: Không ngờ lúc ngủ nàng lại ngoan thế.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu chàng thì Trường Ly đã trở mình trong mơ rồi rớt bụp vào sọt cỏ mã tiền.

Thanh kiếm dài mảnh bỗng chốc bị đống cỏ mã tiền phủ kín mít, chỉ lộ non nửa cái tua hồng nhạt.

Yên Cửu tự dưng thấy hơi ngứa tay, bất giác muốn nắm cái tua kia.

Ngủ mà cũng không chịu yên nữa.



Yên Cửu nghiền cỏ mã tiền thâu đêm, đến khi trời hửng sáng mới quay lại Linh Cầm Viên cho gà ăn thêm lần nữa.

Lúc chàng mang linh kiếm về đệ tử xá thì mặt trời đã nhô cao.

Trường Ly ngủ say như chết, lúc dậy trông thấy căn phòng quen thuộc, nàng thoáng hoang mang.

Hai bắp cải thảo mọng nước được Yên Cửu đặt trên bệ cửa sổ trông cực kỳ hấp dẫn dưới ánh nắng.

Trường Ly vô thức nuốt nước miếng, nàng đói bụng rồi.

Nàng nhổm dậy bay một vòng quanh phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng Yên Cửu đâu.

Chủ không có đây thì nàng đành tự cấp tự túc vậy.

Trường Ly bay đến trước bắp cải thảo, bắt đầu tự hỏi nên ăn nó kiểu gì.

Đúng lúc này, cách vách chợt có động tĩnh, là Triệu sư huynh.

Trường Ly sực nhớ ra chuyện nàng muốn cảm ơn Triệu sư huynh vì đã tặng giá kiếm cho mình.

Nàng liếc nhìn sang chỗ cải thảo, tổng cộng có hai bắp.

Để một bắp ăn còn bắp kia mang tặng cũng không sao.

Thế là nàng quyết đoán cõng bắp cải thảo, mở cửa sổ bay vèo ra ngoài.

Triệu sư huynh mới xoay người đóng cửa ngoảnh ra đã thấy trước mặt mình có thêm một thanh linh kiếm.

“Ơ, đây là kiếm của sư đệ mà? Sao lại rời khỏi Yên Cửu?”

Trường Ly chìa bắp cải thảo trên thân kiếm về phía hắn.

Triệu sư huynh bối rối gãi đầu, “Ngươi muốn tặng bắp cải thảo này cho ta hả?”

Trường Ly gục gặc đầu, rồi lại dí cải thảo về trước thêm tấc nữa.

Cõng cái bắp cải thảo nặng trịch này mệt lắm luôn.

Triệu sư huynh dè dặt nhận cải thảo, “Yên sư đệ bảo ngươi đưa ta à?”

Trường Ly lắc lắc thân kiếm.

Đâu có, là tự nàng muốn tặng mà!

Triệu sư huynh đang hoang mang thì nghe giọng Yên Cửu vọng tới từ phía sau một người một kiếm.

“Hai người đang làm gì đó?”

Triệu sư huynh ôm bắp cải thảo xanh mướt ngoảnh đầu lại nói, “Yên sư đệ, đệ về rồi, kiếm nhà đệ tự dưng tặng ta một bắp cải thảo này...”

Yên Cửu nhìn đám lá cải thảo xanh mướt mà thấy lòng ngổn ngang trăm mối.

Tâm trạng khi mình thức thâu đêm làm nhiệm vụ mệt đến sống đi chết lại vì linh kiếm rồi chợt phát hiện linh kiếm nhà mình tặng một bắp cải thảo cho sư huynh cách vách thật sự rất khó tả.

Yên Cửu nhếch môi nói, “Nếu nàng tặng thì huynh nhận đi.”

Triệu sư huynh ngượng ngùng sờ ót, “Thế thì ngại quá.”

Sau đó, hắn không kìm được mà cười ngu mấy tiếng, “Không ngờ ta lại được lòng linh kiếm thế.”

Yên Cửu càng thấy hụt hẫng hơn.

Cô nhóc kiếm linh chưa từng tặng gì cho chàng hết.



Tặng quà xong, Trường Ly hài lòng quay về phòng chuẩn bị giải quyết bắp cải thảo còn lại.

Song nàng chưa kịp làm gì thì bắp cải thảo đã bị Yên Cửu lấy mất.

Yên Cửu sầm mặt nói: “Hai bắp cải thảo này là phần thưởng nên phải chia đôi mỗi đứa một bắp. Nàng đã tặng Triệu sư huynh bắp của mình rồi còn gì, bắp này là của ta.”

Trường Ly ngỡ ngàng trợn tròn mắt nhìn chàng.

Có mỗi bắp cải thảo mà chàng cũng giành với mình á?

Yên Cửu dùng hành động để chứng minh mình nghiêm túc.

Chàng cất bắp cải thảo vào túi chứa đồ, nói với Trường Ly: “Nếu nàng dậy rồi thì theo ta tới Đạo Pháp Đường nghe giảng đi.”

Trường Ly đứng hình.

Chàng nỡ bắt một thanh kiếm đang đói bụng đi học sớm kìa! Sao bảo Kiếm tu ai cũng yêu kiếm như mạng cơ mà?

Trường Ly cực kỳ không tình nguyện bị Yên Cửu mang tới Đạo Pháp Đường, dọc đường cứ ca cẩm mãi.

“Ta đói bụng.”

“Huynh còn nhớ lần trước cho ta hút linh khí là bao giờ không?”

“Chắc ta sẽ trở thành thanh kiếm đầu tiên ở Quy Nguyên Kiếm tông đói xỉu vì thiếu linh khí mất...”

Yên Cửu có cảm giác gân xanh trên thái dương giật bùm bụp.

Chàng đặt tay lên chuôi kiếm rót linh khí sang cho Trường Ly, “Nàng nói ít lại tí đi, ta chưa từng nghe thấy chuyện linh kiếm đói xỉu bao giờ cả.”

Trường Ly hút mạnh hai hơi linh khí mới chịu im miệng.

Tại Đạo Pháp Đường.

Hôm nay đạo quân giảng bài bằng giọng đã chậm rãi lại còn bình bình, mà nội dung cũng tẻ nhạt vô vị nữa.

Chẳng bao lâu sau, Trường Ly bắt đầu thấy buồn ngủ.

Yên Cửu cũng không khá hơn.

Chàng vừa thức trắng một đêm, phải cố lắm hôm nay mới đi học nổi.

Hơn nữa loại đạo pháp chính thống của Kiếm tông chẳng liên quan nửa xu tới việc tu luyện của chàng.

Ngoài thôi miên thì không còn tác dụng nào khác.

Lúc Yên Cửu chống cằm mơ màng sắp ngủ thì Trường Ly đã say giấc nồng.

Tiếng vỏ kiếm nặng trịch đập vào góc bàn chẳng những làm Yên Cửu tỉnh ngủ ngay lập tức mà còn khiến đạo quân đang giảng bài chú ý.

Vị đạo quân này có khuôn mặt lạnh như tiền, vừa nhìn đã biết là người nghiêm khắc. Thấy Yên Cửu gà gật trong lớp, khuôn mặt vốn không hiền hoà gì của ông ta lại lạnh đi vài phần.

“Nếu ngồi trong lớp không chịu chú tâm nghe giảng thì ra ngoài hành lang đứng nghe đi.”

Yên Cửu im lặng xách kiếm lên đi ra hành lang dài trước cửa lớp đứng.

Có lẽ chàng đã sai khi mang linh kiếm theo.

Dù là kẻ đầu têu nhưng Trường Ly không thấy chột dạ chút nào.

Chẳng những không ăn năn mà nàng còn cà khịa Yên Cửu: “Sao hả? Có phải đứng nghe giảng tỉnh táo hơn hẳn không?”



Yên Cửu ai oán túm chặt tua kiếm của nàng.

Bấy giờ Trường Ly mới thấy hơi luống cuống, “Nhẹ tí, đừng kéo đứt tua của ta.”

Yên Cửu buông tay ra.

Trường Ly ngậm miệng lại.

Hành lang lại quay về vẻ bình yên hài hòa giả tạo.

Khi tiết đạo pháp kết thúc, Yên Cửu bị đạo quân gọi lại, “Cậu về chép phạt ba lần bài Đạo kinh mới giảng hôm nay rồi tiết sau nộp cho ta.”

Yên Cửu cúi đầu đồng ý.

Đợi đạo quân đi xa, Yên Cửu mới nói khẽ với Trường Ly, “Vụ chép phạt Đạo kinh...”

Trường Ly đáp luôn theo phản xạ: “Ta không có tay, ứ chép đâu.”

Yên Cửu vừa tức vừa buồn cười, “Thế thì nàng phải mài mực.”

Trường Ly vặn vẹo thân kiếm, miễn cưỡng đồng ý: “Thế cũng được.”

Một người một kiếm quay lại đệ tử xá.

Yên Cửu lấy nghiên mực ra, nhỏ vài giọt nước vào đó rồi cột thỏi mực lên thân Trường Ly.

“Bắt đầu đi.”

Trường Ly hì hục mài mực với vẻ mặt đau khổ, màu mực đậm từ từ lan khắp nghiên mực. Nàng không kìm được mà chửi thầm hai câu.

Đồ đàn ông hẹp hòi, chẳng phải đạo quân phạt chàng sao?

Ngay cả chuyện nhỏ như mài mực mà cũng bắt nàng làm nữa, nàng có phải thư đồng đâu.

Yên Cửu trải giấy ra bàn, như phát giác gì đó mà liếc sang Trường Ly, “Có phải nàng đang mắng ta không?”

Tiết tấu mài mực của Trường Ly thoáng rối loạn, lập tức chối phăng: “Đâu có!”

Yên Cửu bật ra tiếng hừ khẽ.

Tưởng chàng không rõ cái nết kiếm mình như nào à?