Quả nhiên gặp Dương Gian ở trong thực tế còn khiến cho người ta đau đầu hơn khi gặp ở trong điện thoại. Chỉ mới tiếp xúc trực tiếp với nhau trong một đoạn thời ngắn ngủi, ánh mắt khi nhìn về phía Dương Gian của Lưu Tiểu Vũ đã trở nên cổ quái hơn rất nhiều. Nếu loại người như hắn không trở thành ngự quỷ nhân, ở trong xã hội bình thường sẽ bị chết đói, hơn nữa chắc chắn hắn sẽ không bao giờ có bạn gái.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Không nói chuyện với cậu nữa. Tài xế, đưa Dương Gian đến khách sạn nghỉ ngơi.
Ngay khi tài xế vừa mới khởi động xe, Dương Gian đột nhiên bảo:
- Còn chưa lên xe đâu, cô gấp cái gì vậy?
- Hả?
Lưu Tiểu Vũ hơi nghoẹo đầu. Cô ta tỏ ra vô cùng nghi hoặc nhìn lấy hắn. Nhưng đúng lúc này cô ta chợt phát hiện ra cảnh vật xung quanh hơi lóe lên một chút. Sau đó nhận ra rằng bản thân đang ngồi trên hàng ghế đá ở bên lề đường, chứ không phải là ngồi ở trong xe. Đợi khi hiểu ra là chuyện gì, Lưu Tiểu Vũ cắn môi một cái rồi nói:
- Không trách được, từ nãy đến giờ tài xế lại không có bất cứ động tác nào khác. Thì ra cậu sử dụng quỷ vực để mang tôi ra khỏi xe? Cậu ra tay lúc nào vậy?
Dương Gian bình tĩnh đứng dậy, rồi nói:
- Ngay khi tôi đạp một phát vào trần xe. Chẳng lẽ cô nghĩ cái đạp đó là tôi đạp cho cô xem? Mục đích đạp của tôi là đá văng cái trần xe kia.
Ở cách đó không xa, trần của chiêc xe đã bị hắn đá cho vỡ vụn. Lưu Tiểu Vũ cũng đi theo hắn đến cạnh chiếc xe rồi bảo:
- Cậu cẩn thận quá rồi. Chỗ này là thành phố Đại Kinh, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà cậu lãng phí mất một lần sử dụng quỷ vực. Cậu không sợ rằng bản thân sẽ chết vì lệ quỷ khôi phục lại hay sao?
Cô ta trợn mắt trừng Dương Gian, vì cô ta cảm thấy cách thức làm việc của Dương Gian quá kín kẽ, kín đến mức một giọt nước chẳng thể lọt qua được. Thậm chí còn đến mức nghi thần nghi quỷ.
Dương Gian nhìn cô ta rồi nói:
- Nếu cô phạm phải sai lầm trong công việc, cùng lắm là cô bị đuổi và nhận xử phạt gì đó. Nhưng một khi tôi phạm phải sai lầm, kết cục của tôi là chết. Vì thế tôi nghĩ cô nên học theo phong cách làm việc của tôi đi, nó khá tốt đối với cô đó.
Hắn đã trải qua khá nhiều sai lầm, có mấy lần hắn thiếu tý nữa thì bỏ mạng trong chuyện linh dị rồi. Sở dĩ đến tận hiện tại mà hắn còn có thể sống sót, một phần là do hắn đang cố gắng giảm số sai lầm mà bản thân mắc phải.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Trong thành phố Đại Kinh không có chuyện linh dị cho cậu xử lý đâu. Vì thế cậu đừng có khẩn trương, như vậy khiến cho tôi đều có cảm giác đứng ngồi không yên.
- Lên xe thôi.
Dương Gian cũng không quá để ý đến cô ta. Hắn ra hiệu cho Vạn Đức Lộ một cái rồi leo lên chiếc xe kia. Vẻ mặt của Lưu Tiểu Vũ tỏ ra có chút bất đắc dĩ khi nhìn hắn nhưng cuối cùng cô vẫn leo lên xe cùng với hắn.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường.
Bởi vì thành phố Đại Kinh phồn hoa gấp mấy lần thành phố khác nên mấy người Dương Gian... Bị kẹt xe.
Trên đường di chuyển, Lưu Tiểu Vũ nhân tiện giới thiệu sơ qua cho hắn về hành trình công tác ở đây. Cô ta cầm một phần báo cáo, vừa nhìn vừa nói với hắn:
- Hành trình đại khái về chuyến đi của cậu đến thành phố Đại Kinh như thế này. Đầu tiên cậu có hai ngày để nghỉ ngơi. Tiếp đó, vào ngày mốt sẽ có người đưa cậu đến căn cứ huấn luyện của Cảnh sát Quốc tế. Bởi vì cuộc khảo hạch lần trước của Tôn Nghĩa, lần này cậu không cần phải tiếp tục cuộc khảo hạch về phương diện tinh thần. Thế nhưng một số điều huấn luyện cơ bản thì cần phải thực hiện. Thời gian của lần huấn luyện này sẽ không quá lâu, đại khái mất khoảng bảy ngày.
- Sau khi việc huấn luyện hoàn thành, cậu sẽ phải đi đến tổng bộ một chuyến để tiếp nhận khen thưởng. Đến lúc đó bộ trưởng, Phó bộ trưởng, và một số người đội trưởng của tổng bộ sẽ gặp mặt cậu.
- Sau đó sẽ có người dẫn cậu đi tham quan viện nghiên cứu, lúc này cậu có thể đưa ra một số vấn đề mà cậu đang gặp phải. Nhân viên của viện nghiên cứu sẽ xử lý nó giúp cậu.
- Chờ đến khi cậu đi ra khỏi viện nghiên cứu, chuyến đi công tác đến thành phố Đại Kinh của cậu liền kết thúc. Cậu có thể trở về thành phố Đại Xương, tiếp tục quản lý chỗ đó một thời gian dài. Nếu hiện tại còn có cái gì không hiểu thì cậu cứ hỏi, tôi sẽ giải đáp cho cậu. Đồng thời nếu cậu có yêu cầu đặc biệt nào đó, tôi có thể xin phép cấp trên cho cậu. Tôi sẽ cố gắng đáp ứng đầy đủ yêu cầu của cậu.
Dương Gian hơi nhíu nhíu mày, hắn nói:
- Huấn luyện tận 7 ngày lận? Hơi lâu, tôi từ chối. Tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào việc huấn luyện ở căn cứ gì gì đó.
Lưu Tiểu Vũ:
- Đây là quy định, kể từ khi lập ra cho đến nay không có một người Cảnh sát Quốc tế nào không đi qua quá trình huấn luyện để có thể phụ trách một toàn thành thị. Với lại bên trong quá trình huấn luyện, tổng bộ sẽ công khai ra rất nhiều tư liệu mà cậu không hề biết, việc huấn luyện rất có ích đối với cậu. Cậu hãy tin tôi đi, việc huấn luyện là vô cùng quan trọng và cần thiết. Làm sao tổng bộ lại không hiểu được tầm quan trọng của thời gian đối với một vị ngự quỷ nhân chứ. Nhưng có rất nhiều ngự quỷ nhân được sinh ra một cách đột ngột và bất ngờ nên họ không hiểu nhiều về chuyện linh dị. Vì thế tổng bộ đã biên soạn ra một tập tài liệu về những vấn đề liên quan, đồng thời còn có một số vị ngự quỷ nhân có thâm niên làm huấn luyện viên cho các cậu. Bất kể là kinh nghiệm hay kiến thức, việc này đều có lợi cho bất cứ ai.
Dương Gian lại nói:
- Có thể rút ngắn thời gian huấn luyện lại không?
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Không thể được, bảy ngày đã là thời gian huấn luyện ngắn nhất rồi. Việc huấn luyện chỉ có kéo dài chứ không thể rút ngắn. Chương trình huấn luyện của bảy ngày đã là vô cùng gấp gáp. Trong đoạn thời gian này, mỗi ngày chỉ được phép nghỉ ngơi nửa ngày mà thôi.
Dương Gian nói:
- Nếu tôi từ chối thì sao?