Hắn có một chiếc máy tính chứa đựng toàn bộ hồ sơ linh dị của hắn, nó cũng được đặt ở bên trong phòng máy tính. May là hắn không có kết nối mạng cho nó. Nếu không có lẽ đã bị tổng bộ điều tra ra rõ ràng rồi. Quả nhiên, hiểu biết nhiều về máy tính cũng có chút chỗ tốt.
- Cái này, cái này.... Thực ra đây cũng là vì công việc, bên trên hạ lệnh xuống cho nên tôi không thể nào không làm theo được... Với lại ai muốn xâm nhập vào máy tính của nhà cậu chứ. Chỉ riêng chiếc máy tính của tên Trương Vĩ kia, nếu không phải là trò chơi, thì cũng là phim ảnh. Một chút xíu tư liệu có tác dụng cũng không có. Vì tìm ra một vài tin tức có tác dụng mà lúc trước mắt tôi đã biến thành mắt gấu trúc luôn. Tên kia là một tên biến thái, hai ngàn Gb mà chỉ dùng để lưu toàn những thứ rác rưởi. Còn nữa, sở thích kỳ quái kia của cậu không chỉ có mình tôi biết đâu, có rất nhiều người trong tổng bộ đều biết, đội trưởng Triệu càng hiểu rõ hơn. Cái gì mà phải đáng yêu, ngực phải lớn,... Cậu tỉnh lại đi, đây là thế giới hiện thực.
Lưu Tiểu Vũ đỏ mặt, cô ta vội vàng nói toạc ra hết toàn bộ tật xấu của Dương Gian nhằm trả thù việc ra tay không phân biệt tốt xấu lúc nãy của hắn.
- Cô đã nhìn lén bí mật của người khác mà còn cố chày cối? Với lại đó cũng là sở thích của đại đa số đàn ông, có gì mà phải kinh ngạc đâu.
Sắc mặt của Dương Gian vẫn rất bình tĩnh, không hề thay đổi dù chỉ một chút. So với chuyện linh dị, chút chuyện cỏn con này phải nói là quá đơn giản, không có ý nghĩa nên không thể nảo ảnh hường đến hắn được. Chỉ là trong lòng của hắn lại thầm cảnh giác. Tổng bộ lại hiểu thấu triệt toàn bộ tính cách, sở thích, quy tắc sinh hoạt của một vị ngự quỷ nhân đến như vậy. Quả nhiên là điều tra kỹ trên mọi phương diện. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cũng đúng mà thôi, hiện tại đã là thời đại công nghệ thông tin rồi, dựa vào khả năng của tổng bộ thì việc thông qua các loại con đường để thu thập tin tức của một người là việc quá dễ dàng.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Không thể nào, tôi mới không tin toàn bộ đàn ông đều có sở thích quái đản giống cậu.
Dương Gian lập tức chỉ tay vào Vạn Đức Lộ và nói:
- Nếu không tin cô có thể hỏi thử ông ta mà xem.
Vạn Đức Lộ ngượng ngùng nói:
- Thực ra sở thích của tôi vẫn hơi khác đại ca một chút, tôi thích chân dài, hơn nữa ở bên ngoài còn bao nguôi ba người...
- Đủ rồi.
Lưu Tiểu Vũ vội vàng ngăn cản.
Dương Gian nói:
- Cho nên, sau này cô đừng có đi lục lọi đồ ở bên trong máy tính của người khác. Còn nữa, nếu có tin tức nào tôi cần phải biết thì cô phải nói sớm cho tôi biết. Việc gây ra sự nghi ngờ trong lòng tôi chỉ là chuyện nhỏ. Điều đáng sợ hơn là sẽ có người nào đó lợi dụng chuyện này để đối phó tôi. Dù sao tôi cũng đắc tội không ít người.
Lưu Tiểu Vũ rủ đầu xuống:
- Tôi biết rồi. À đúng rồi, còn một chuyện nữa tôi muốn nói với cậu.
Dương Gian nói:
- Chuyện gì?
Lưu Tiểu Vũ nhìn Vạn Đức Lộ ở bên cạnh rồi nói:
- Ông ta nghe nhiều thứ như vậy rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?
Dương Gian thuận miệng nói:
- Không sao, dù có bí mật cũng chẳng sao. Chỉ cần thông tin này bị truyền ra ngoài thì cô cứ tóm cổ ông ta lại rồi đưa ra pháp trường bắn một phát là xong ngay ấy mà. Tôi không có ý kiến đâu.
-...
Vạn Đức Lộ ở bên cạnh kinh hãi nhìn Dương Gian.
Làm sao người này vô lại đến cỡ đó chứ.
Nếu lỡ người tiết lộ thông tin ra ngoài là cậu thì sao? Đây không phải là chuyện gì cũng tính sổ lên trên đầu tôi hay sao?
Tâm trạng lúc này của Lưu Tiểu Vũ có chút sa sút:
- Lần trước, khi xử lý chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn. Tổng bộ đã bị quỷ xâm nhập khiến cho ba mươi mấy vị liên lạc viên bị chết. Những người đồng sự kia của tôi đã chết hết toàn bộ, ngay cả đội trưởng Triệu cũng bị đình chỉ chức vụ để điều tra.
Dương Gian nói:
- Cái này thì có liên quan gì đến tôi. Có phải là do tôi cố ý lan truyền nguyền rủa đâu. Với lại lúc đó tôi có nhớ là tôi đã cảnh cáo Triệu Kiến Quốc rồi mà.
- Tôi biết.
Lưu Tiểu Vũ đột nhiên ngẩng đầu và nói.
- Đúng ra tôi nên cảm ơn cậu. Nếu không phải nhờ có cậu thì tôi đã chết ở bên trong phòng liên lạc rồi.
Dương Gian kỳ quái hỏi:
- Tôi đã cứu cô?
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Bởi vì cậu đã đơn độc xử lý được chuyện linh dị của thành phố Đại Xương, tổng bộ mới coi trọng cậu. Vì thế tôi cũng được sắp xếp phòng riêng, nhờ đó mà tôi đã tránh được lần tập kích kia.
Dương Gian nói:
- Cái này là do chế độ của tổng bộ cứu cô chứ có phải là do tôi cứu cô đâu. Cô không cần phải cảm ơn đâu.
- Thực ra tôi định sau này....
Nói đến đây Lưu Tiểu Vũ hơi trầm mặc một chút, sau đó dùng đôi mắt to có kèm theo một chút tâm trạng phức tạp nhìn hắn. Mặc dù cô ta muốn nói với hắn cái gì đó nhưng không hiểu sao lại dừng. Tuy đây chỉ là lần đầu tiên cô ta gặp mặt Dương Gian nhưng trước đó cô ta đã có một đoạn thời gian dài duy trì liên lạc với hắn. Cho nên cô ta hiểu cực kỳ rõ mọi việc của hắn. Thậm chỉ là hắn ngủ lúc nào, đi ăn cơm khi nào hoặc là khi nào thì nhận nhiệm vụ, đồng thời đã trải qua những chuyện gì, cô ta đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Cũng chính vì thế cho nên cô ta mới không cảm thấy lạ lẫm khi gặp mặt Dương Gian. Thậm chí cô ta còn có cảm giác giống như bản thân cô ta và Dương Gian là người quen, cả hai đã biết nhau từ rất lâu rồi.
Dương Gian lại ngắt lời của cô:
- Không cần phải nói ra dự định của cô với tôi, bởi vì loại người có thể chết bất cứ lúc nào như tôi không cần phải biết đến nhiều thứ như vậy làm gì.