Hai mắt của Lưu Tiểu Vũ khẽ động, kề tai hắn và nhỏ giọng nói:
- Hiện tại cậu cũng đừng giở tính khí trẻ con, tin tưởng tôi một lần đi. Trong đoạn thời gian này thành phố Đại Kinh bắt đầu sắp xếp và thực thi kế hoạch đội trưởng. Tôi hi vọng cậu sẽ là một trong những người được chọn. Nếu hiện tại mà cậu xuất hiện sai lầm, nó chỉ khiến cậu tổn thất mà thôi.
Dương Gian đột nhiên nhìn cô ta.
- Vì cái gì? Vì cái gì cô lại hi vọng tôi sẽ trở thành đội trưởng? Tôi nhớ là ngay lúc đầu thái độ của cô đối với tôi cũng không có tốt như vậy mà.
Ánh mắt Lưu Tiểu Vũ có chút né tránh:
- Cậu muốn sống sót đúng không?
- Đương nhiên rồi, ai mà không muốn sống cơ chứ.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Nếu cậu đã muốn sống sót, như vậy tôi cũng cho rằng cậu nên sống sót. Mặc dù cậu rất máu lạnh, vô tình, tự tư, tự lợi, còn có chút biến thái, nhưng tôi biết cậu là người tốt.
-...
Dương Gian:
- Trong mắt của cô tôi vẫn còn được coi là người tốt?
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Cậu đã cứu toàn bộ thành phố Đại Xương.
Dương Gian nói:
- Đó là vì bản thân tôi cũng đang mắc kẹt ở bên trong chuyện linh dị.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Cậu cứu thành phố Trung Sơn.
Dương Gian đáp:
- Tôi chỉ vì báo thù mà thôi, con quỷ kia dám giết chết bạn học của tôi.
Lưu Tiểu Vũ tỏ ra cực kỳ chân thành:
- Tôi tin tưởng cậu, đồng thời cũng không có ai thích hợp trở thành đội trưởng hơn cậu. Cậu có được tiềm lực đó.
Dương Gian nói:
- Lời này của cô hình như không giống như cô nói.
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Không phải tôi nói, là Triệu Kiến Quốc, đội trưởng Triệu nói. Anh ấy đánh giá cậu rất cao. Với lại tôi tin tưởng vào con mắt nhìn người của đội trưởng Triệu. Anh ấy sẽ không nhìn nhầm người đâu. Kể từ khi anh ấy làm đội trưởng, anh ấy từng quản lý rất nhiều ngự quỷ nhân nhưng chưa có một ai phải khiến anh ấy chú ý đến như cậu.
Dương Gian thuận miệng nói:
- Có lẽ là do mắt anh ta bị mù cũng nên.
Trong quãng thời gian hai người nói chuyện với nhau, xe đã chạy đến và dừng lại ở trước cửa của một tòa khách sạn. Suốt đường đi, Vạn Đức Lộ Vạn Đức Lộ không hề nói một câu. Ông ta chỉ ôm lấy cái bình vốn của ông ta mà run lẩy bẩy. Bởi vì ông ta sợ thứ ở bên trong bình sẽ chạy ra ngoài. Thế nhưng có vẻ như những lo lắng kia của ông ta hoàn toàn là thừa thải. Bởi vì quỷ sẽ rất khó có khả năng có thể thoát ra ngoài sau khi bị vàng bao bọc. Chí ít kể từ khi Dương Gian trở thành ngự quỷ nhân đến nay, hắn còn chưa nhìn thấy một con quỷ nào có thể tự chạy ra ngoài sau khi đã bị giam giữ. Bởi vì vàng có thể ngăn cản được cảm giác của lệ quỷ, dù có ai đó kích hoạt điều kiện tập kích của lệ quỷ, chúng cũng chẳng thể nào cảm giác đến. Vì thế chúng sẽ không có bất cứ hành động nào. Cũng vì vậy, đa số lệ quỷ bị nhốt vào bên trong rương vàng đều nằm yên tĩnh.
- Chính là chỗ này?
Dương Gian khẽ ngẩng đầu nhìn tòa khách sạn cao mấy chục tầng, trông nó rất xa hoa. Lưu Tiểu Vũ đưa cho Dương Gian một tấm danh thiếp rồi cười nói:
- Tôi không lên trên đó với cậu, vì cần phải trở về tổng bộ để báo cáo. Nếu có việc gì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi, đây là danh thiếp riêng của tôi. Nhớ kỹ, đừng có gây sự ở chỗ này đấy. Đồng thời cố mà sống sót, cậu phải tin tưởng vào bản thân.
Dương Gian cầm tấm danh thiếp rồi lạnh nhạt nói:
- Tôi cảm thấy cô còn dài dòng hơn cả mẹ của tôi.
- Bai bai.
Lưu Tiểu Vũ phất phất tay, ngồi lên xe rời đi.
Đến tận lúc này Vạn Đức Lộ đứng ở bên cạnh cửa khách sạn mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng:
- Hình như cô gái nhỏ kia đối với cậu không tệ lắm, là bạn gái của cậu à?
Dương Gian nói:
- Không phải?
Vạn Đức Lộ cười ngượng bảo:
- Không phải cô ta rất đáng yêu sao? Tôi nghĩ cậu nên tính toán một chút, cô ta đẹp hơn nhiều so với những cô gái lòe loẹt ở ngoài xã hội. Lấy cô ta về nhà, cậu sẽ không thiệt thòi đâu.
- Là người của tổng bộ đó, ai mà dám lấy chứ? Ông có dám không? Nhưng dù sao đi nữa thì tôi cũng không dám. Tôi không muốn toàn bộ bí mật của tôi bị người ta biết sạch sành sanh.
Ngay khi vừa nói xong, Dương Gian lập tức chú ý đến một người nữ phục vụ đang tiến đến gần hắn.
Người nữ phục vụ kia lễ phép chào hỏi:
- Ngài khỏe chứ ạ. Xin hỏi ngài có phải là Dương Gian, Dương tiên sinh phải không?
Dương Gian gật gật đầu.
- Hiện tại phòng nghỉ đã được chuẩn bị xong rồi. Ngài có cần chuyển hành lý giúp không ạ?
Dương Gian cầm túi hành lý ở dưới chân rồi nói:
- Không cần, để tôi tự cầm cho. Cô dẫn tôi đến phòng nghỉ là được.
- Vâng ạ, mời ngài đi theo tôi.
Dương Gian lập tức đi theo cô gái kia để đến phòng của hắn. Thú thật Dương Gian còn có chút tâm lý đối với khách sạn. Tất cả đều là do lần trước hắn suýt chết khi xử lý chuyện linh dị ở trong khách sạn Caesar của thành phố Trung Sơn. Cuối cùng, nhờ hắn khá may mắn, không trở thành mục tiêu đầu tiên của con quỷ kia nên mới có thời gian thay đổi cục diện.
Khách sạn Bình An!
Khi nhìn thấy tấm bảng tên của khách sạn, trong lòng Dương Gian không khỏi thầm nghĩ.
"Không biết có phải thực sự bình an hay không đây."