Khủng Bố Sống Lại

Chương 742: Xe Hơi 2




Lưu Tiểu Vũ vừa sợ vừa giận. Cô ta không ngừng đập vào tay của Dương Gian. Bộ dạng lúc này của cô ta gần như sắp ngạt thở vậy.

- Cậu buông tay ra trước đã. Cậu buông tay ra đi rồi tôi sẽ giải thích cho cậu. Tôi là liên lạc viên của cậu, phụ trách liên lạc cho cậu lâu như vậy rồi mà cậu không có tin tưởng tôi một chút nào hay sao?

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, nghe được lời này thì hắn mới chậm rãi buông tay.

- Tin tưởng không nghĩa là sẽ buông lỏng cảnh giác. Với lại vì có sự tin tưởng cho nên tôi mới tốn thời gian để đi hỏi cô, nếu đổi là là một người khác thì cô nghĩ người có còn ngồi ở chỗ này mà nói chuyện với tôi được như cô nữa hay không?

- Khục, khục khục!

Lưu Tiểu Vũ xoa xoa cổ, cô ta cảm giác dường như bản thân đã sắp chết vì bị hắn bóp cổ. Thật sự không hiểu nổi vì sao tên gia hỏa này lại bạo lực đến mức biến thái như vậy mà còn có nhiều người tin hắn, dựa vào hắn. Thậm chí còn có một số cô gái không biết xấu hổ mà cứ quấn lấy hắn.

Dương Gian nói:

- Đừng có kéo dài thời gian, tôi không có dư kiên nhẫn đâu. Cô phụ trách liên lạc với tôi lâu như vậy rồi nên chắc cô hiểu được tính cách của tôi chứ.

Nếu là người khác, ngay khi bị lời nói này của Dương Gian chắc là sẽ sợ hãi không thôi. Nhưng Lưu Tiểu Vũ lại trợn mắt tức giận với hắn rồi bảo:

- Đây chính là quy định chung, không phải chỉ nhắm vào mỗi mình cậu đâu. Lúc trước tôi không nói cho cậu biết là vì sợ cậu sẽ khó chịu, không nghĩ cậu sẽ phát hiện ra được, hơn nữa mới leo lên xe đã phát hiện ra.

Con mắt Dương Gian khẽ híp, rồi bảo:

- Đây là tổng bộ đang sợ lệ quỷ của tôi khôi phục? Vì thế bọn họ sớm nghĩ ra cách đề phòng. Nếu tôi mà xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ trực tiếp nhốt tôi vào bên trong chiếc xe này. Như thế bọn họ sẽ bóp chết được nguy hiểm ngay khi nó vừa mới nảy sinh. Không để cho lệ quỷ của ngự quỷ nhân chạy ra ngoài gây họa.

- Ý tứ của tổng bộ cũng không khác nhiều.

Ánh mắt Lưu Tiểu Vũ có chút tránh né, dường như cô ta hơi xấu hổ.

- Đa số ngự quỷ nhân chạy đến thành phố Đại Kinh đều do bản thân xảy ra chuyện, cần nhờ giáo sư Vương xử lý giúp. Vì để đề phòng, điều này là cần thiết. Nên cậu đừng khó chịu làm gì, đây cũng là vì suy nghĩ có người dân bình thường, không thể vì cá nhân mà gây ra ảnh hưởng cho an toàn của mọi người. Với lại rất khó để phát hiện ra chiếc xe này là hàng đặc chế. Nếu không có bất cứ chuyện gì xảy ra, tổng bộ sẽ không sử dụng thủ đoạn khẩn cấp này. Cũng vì tổng bộ nghĩ rằng có thể cậu sẽ phát hiện ra nên bọn họ mới điều động tôi đến làm người tiếp đón cậu. Mục đích cũng chính là vì loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu cậu.

Dương Gian chậm rãi thu hồi ánh mắt:

- Thì ra là vậy, xem ra suy tính của tổng bộ vẫn rất chu toàn. Ngay cả phương án khẩn cấp cũng đã đưa ra rồi. Có điều tôi lại không cảm thấy rằng việc cho cô đến đón tiếp tôi là để loại bỏ sự nghi ngờ của tôi, mà là để cô đến thi triển mỹ nhân kế với tôi.

Lưu Tiểu Vũ đường đường chính chính phản bác:

- Cậu đừng có mà nói bậy.

- Nói bậy?

Dương Gian chậm rãi nói:

- Cô có biết Trương Vĩ không?

- Trương Vĩ là bạn học cấp ba của cậu, cũng là một trong những người còn sống sót sau chuyện linh dị ở trường Thất Trung, cha là Trương Hiển Quý...

Lưu Tiểu Vũ mở miệng đọc vanh vách lý lịch của Trương Vĩ. Đương nhiên là cô ta đã thuộc làu toàn bộ hồ sơ lý lịch của Dương Gian, thậm chí là cả những người có mối quan hệ với hắn.

Dương Gian nói:

- Không cần phải đọc lại hồ sơ đâu, tôi biết là cô đã nhìn qua toàn bộ hồ sơ của mọi người rồi. Nhưng chắc cô còn chưa biết là ở bên trong phòng máy tính của tôi, Trương Vĩ có một cái máy tính riêng đúng không?

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Như vậy thì sao? Cái này có đại biểu cho điều gì đâu.

Dương Gian nói với giọng điệu rất chân thành.

- Bên trong phòng máy tính có một cái máy tính bàn của Trương Vĩ, trong máy tính có một file tư liệu... Cô hiểu chứ. Tôi dám cá là cô đã xâm nhập vào bên trong chiếc máy tính kia rồi.

- Không, tôi không có làm việc đó. Cậu dựa vào cái gì mà vu oan giá họa cho tôi. Xâm nhập vào máy tính của người khác là chuyện mà người bình thường như tôi có thể làm được hay sao? Cậu đừng có nhìn tôi, tôi tuyệt đối không có làm, tôi có thể thề với cậu.

Lưu Tiểu Vũ lập tức phủ nhận, đồng thời còn tỏ bộ dạng muốn thề thốt để hắn tin tưởng là bản thân cô ta trong sạch.

Dương Gian nhìn chằm chằm cô ta một hồi lâu, rồi chầm chậm nói:

- Ở bên trong file tài liệu kia có một file ẩn... Đúng thế, bên trong cái file kia đều chứa phim ảnh, mà nhân vật nữ chính đều có cách ăn mặc không khác gì cách ăn mặc của cô. Cũng là mặc váy, tết tóc hai bím. Điều duy nhất khiến cho tôi không hài lòng ở đây chính là ngực của cô quá nhỏ. Mặc dù cô đã cố gắng chăm chút cách ăn mặc nhưng đối với tôi mà nói, hai bên vẫn chênh lệch rất lớn.

Trong nháy mắt mặt của Lưu Tiểu Vũ liền đỏ chót, vốn cô ta định ấp a ấp úng định lấy lý do gì đó cho qua chuyện này. Nhưng lại bị Dương Gian nhìn thấu mọi chuyện. Lúc này cô ta không biết nên lấy lý do gì nữa.

Dương Gian thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô ta, chăm chú nói:

- Cho nên, sau này đừng có mà xâm nhập vào trong máy tính của nhà tôi nữa, bằng không tôi sẽ không thích đâu.