Khủng Bố Sống Lại

Chương 735: Hồn Bình 2




Bộ dạng của cái bình gốm này rất bình thường, bên trên nhỏ, bên dưới rộng. Nó không hề hoa mỹ cũng chẳng mang theo phong cách thời xưa. Nhưng nó lại khiến cho người khác có một cảm giác cực kỳ quái dị. Đồng thời khi nhìn qua miệng bình, người ta chỉ nhìn thấy một mảng không gian đen kịt, chẳng khác nào vực sâu không thấy đáy.

Đúng lúc này có một người nhân viên đi ra xung phong nhận việc.

- Để tôi xem thử nào.

- Tôi là Bạch giáo sư, tôi có nghiên cứu khá kỹ về đồ cổ. Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ mang đến cho mọi người một chút trợ giúp.

Trầm Lương gật gật đầu, cho phép người kia hành động.

- Ừm, cậu xem thử đi.

Lần này, số nhân viên mà hắn ta mang theo khá đầy đủ, lĩnh vực nào cũng có hết. Bởi vì chuyện linh dị lần này có giá trị rất lớn trong việc nghiên cứu.

Người kia quan sát kỹ chiếc bình này, sau đó bảo:

- Đây không phải là chiếc bình bình thường, nó là hồn bình.

Quách Phàm ở bên cạnh cảm thấy kỳ quái thì hỏi:

- Hồn bình là cái gì?

- Trong một số ngôi mộ cổ, sẽ có hai chiếc lọ dùng để đặt ở hai bên quan tài. Hai cái bình này là do người ta dùng để làm nơi an nghỉ cho linh hồn của người chết, vì thế nó được gọi là hồn bình. Nhưng kể từ thời cận đại, văn hóa mai táng đã không còn sử dụng hồn bình nữa rồi. Ngoài ra cái hồn bình này chính là một sản phẩm được làm từ thời cận đại, đồng thời không có tên lò sản xuất. Cho nên rất có thể nó được làm từ lò gạch của nông thôn. Dựa vào chất liệu của chiếc bình, tôi có thể đoán ra lịch sử của nó nhiều lắm là trăm năm.

Nói đến đây, người này tỏ ra hơi nghi hoặc một chút rồi nói:

- Nhưng chiếc bình này lại rất kỳ quái. Bình thường, hồn bình sẽ được đặt trong các hầm mộ nên sẽ có mùi bùn đất hoặc hôi thối. Vậy mà chiếc bình này lại không hề có những cái đấy. Không biết trước kia người chủ nhân của chiếc bình này đã nung ra thứ này bằng cách nào nữa.

Một trăm năm trước?

Ánh mắt Dương Gian hơi trầm xuống, thứ mà hắn chú ý đến chính là thông tin này.

Lại là một món đồ từ thời kỳ dân quốc?

Căn tầng hầm của chùa Hoằng Pháp ở trong thành phố Đại Xương cũng được xây dựng kể từ thời kỳ dân quốc. Căn nhà cũ ở bên trong tiêu khu Quan Giang cũng là căn nhà từ thời kỳ dân quốc. Ngay cả cái chén đựng món ăn mà hắn lấy ra được từ bên trong tủ quỷ cũng có xuất xứ từ thời kỳ dân quốc. Toàn bộ những thông tin liên quan đến lệ quỷ đều chỉ hướng đến cùng một thời kỳ.

- Nói vậy có nghĩa là lúc trước cái bình này là thứ dùng để đựng quỷ?

Chung Sơn cũng quan sát chiếc bình, dù hắn ta không có hứng thú đối với đồ cổ, nhưng lại hứng thú với ngọn nguồn linh dị.

Vị giáo sư kia nhặt chiếc nắp của cái bình lên và nói:

- Cũng không loại trừ khả năng đó. Cái nắp của chiếc bình vẫn còn ở đây.

Chung Sơn cười cười:

- Không cần phải suy đoán, từ xưa đến nay tôi không cần những đáp án không xác định như vậy trong công việc. Cho nên nhân dịp hôm nay có nhiều người ở đây, chúng ta cần phải tìm hiểu cho rõ ràng chuyện này.

Nói xong, hắn ta đi qua, sau đó cầm chiếc hồn bình và quẳng nó xuống đất. Ngay lập tức chiếc lớp sứ của chiếc hồn bình bị vỡ vụn. Sau đó ở bên trong lộ ra một thứ gì đó màu vàng.

Dương Gian thấy vậy thì hơi nheo mắt.

Vàng?

Không riêng gì hắn mà còn có nhiều người khác nữa, ai nấy đều sững sờ mất một chút khi chứng kiến thứ bên trong.

Chung Sơn cười nhẹ một tiếng rồi nói:

- Lớp sứ bên ngoài chỉ là ngụy trang, tất cả đều vì che giấu lớp vàng ở bên trong. Nếu chiếc bình này đã được làm bằng vàng, như vậy kết quả là không thể nào nghi ngờ được nữa rồi, đúng không?

Trong mắt nhiều người, vàng là đại diện cho tiền tài nhưng trong mắt của ngự quỷ nhân thì vàng lại là những món đồ liên quan đến quỷ. Mỗi một ngự quỷ nhân đều có được không ít thứ được làm bằng vàng ở trong tay. Nào là hộp, túi, giấy bọc, hay rương... cái gì cũng có hết. Chỉ cần là bản thân thấy phù hợp thì những ngự quỷ nhân kia sẽ chế tạo ra. Cho nên dù hiện tại cái này có hình dạng chiếc bình thì cũng chẳng có một ai cảm thấy kỳ quái.

Giờ phút này trong đầu Dương Gian đang phân tích lại chuyện linh dị này.

"Đây là món đồ được ngự quỷ nhân trăm năm trước lưu lại? Vì cơ duyên xảo hợp cho nên mới lưu lạc xuống nhân gian, sau đó bị người khác coi là đồ cổ mà thu mua. Cuối cùng bởi vì máy bay xóc nảy cho nên nắp bình đã bị rơi ra, và con quỷ bên trong bị thả ra ngoài."

Toàn bộ chuyện này, đơn giản chỉ là một câu chuyện ngoài ý muốn.

Không có ngọn nguồn, bởi vì nếu tìm đến ngọn nguồn thì phải hỏi người ở trăm năm trước.

Sắc mặt như người chết của Quách Phàm càng trở nên tồi tệ hơn:

- Nói vậy có nghĩa là cả đám chúng ta đã mất toi nguyên một buổi mà chẳng được gì? Một đám người chúng ta lại đi bu quanh một chiếc bình không có bất cứ giá trị nghiên cứu nào.

Hiện tại chiếc bình chỉ là một cái bình rỗng, con quỷ đã nằm trong tay Dương Gian nên giá trị của chiếc bình này chỉ là một chút tiền mà thôi.

Nhưng những người ở đây sẽ thiếu tiền hay sao?

Lúc này, ở đầu bên kia đã điều tra ra được kết quả, đã tìm ra được chủ nhân của chiếc hành lý này. Hai người cảnh sát đang áp giải một người đàn ông trung niên có vóc người mập mạp đi đến.

"Vạn Đức Lộ?"

Ngay khi nhìn người đàn ông đang bị áp giải kia thì Dương Gian cũng có giật mình một chút. Bởi vì hắn nhận ra người này, đây là Vạn Đức Lộ. Trước đó hắn cũng từng cùng ông ta nói chuyện với nhau vài câu. Mặc dù không được tính là người quen nhưng ít ra cũng từng có gặp mặt nhau.

Giờ phút này, Vạn Đức Lộ đâu còn dáng dấp của một vị tổng giám đốc với khối tài sản hàng chục tỷ nữa. Bộ dạng lúc này của ông ta chẳng khác gì một con chim đang sợ cành cong, toàn thân run rẩy không ngừng. Dường như ông ta còn bất an hơn cả khi gặp chuyện linh dị. Có lẽ trong lòng ông ta cũng đã dự cảm được dường như bản thân ông ta đang gặp phải phiền phức cực lớn.