- Đây chính là ngọn nguồn của chuyện linh dị?
Xung quanh khu vực máy bay hạ cạnh đã được dựng lên hàng rào cách ly. Hiện tại Dương Gian, Trầm Lương, Quách Phàm và vài người nhân viên khác đang đứng ở bên cạnh nhìn chiếc rương đựng hành lý kia. Rất khó để tưởng tượng là ngọn nguồn của chuyện linh dị trên máy bay là được xuất phát từ bên trong cái rương hành lý cỏn con này. Với lại hiện tại chiếc rương đang bị hỏng, bên trên nó có xuất hiện một cái lỗ hổng khá quái dị, dường như trước đó có thứ gì đã trốn ra ngoài từ trong này.
Đúng lúc này có một người trầm giọng nói, trong giọng nói để lộ rõ một cỗ khí tức nguy hiểm, trông người này giống như một tên điên vậy, khiến cho người ta không rét mà run.
- Nói như vậy có nghĩa là con quỷ này đã bị người hành khách nào đó dùng hành lý mang lên máy bay? Là ai làm vậy? Bắt người hành khách kia tới ngay, tiện thể hỏi thăm tên kia là muốn chết như thế nào? Lại dám mang cả quỷ đến thành phố Đại Kinh, đây không phải là muốn tạo phiền toái cho tôi đây mà?
Dương Gian đưa mắt nhìn người kia một cái.
Người vừa nói chuyện tên là Trần Nghĩa, một trong những người Cảnh sát Quốc tế quản lý thành phố Đại Kinh. Vì số lượng Cảnh sát Quốc tế phụ trách thành phố Đại Kinh không chỉ có một vị nên Trần Nghĩa chỉ là một trong số người phụ trách đó mà thôi.
Tuy nhìn qua thì thấy tên Trần Nghĩa này cũng khá bình thường. Nhưng nếu quan sát cẩn thận hơn một chút sẽ không quá khó để nhận ra ở trên thân thể của người này đang tỏa ra một mùi thi thối nhàn nhạt, ngón tay có vẻ hơi cứng nhắc, đồng thời trên mu bàn tay có xuất hiện thi ban. Mặc dù giọng nói rất lớn nhưng mang khẩu trang, dường như người này cố ý che mặt mình lại. Nếu người như thế này mà đi lại ngoài đường vào ban đêm thì chắc chắn sẽ dọa cho rất nhiều người phải sợ hãi.
"Lại là một tên gia hỏa cực kỳ nguy hiểm, hiện tại thân thể của tên này đã tiếp cận với thân thể của quỷ rồi. Chắc tình trạng của hắn ta không phải chỉ đơn giản là khống chế hai con lệ quỷ đâu. Tuy nhiên tình trạng của hắn ta còn tồi tệ hơn cả mình, không biết còn có thể chống đỡ được thêm bao lâu."
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng, đồng thời tỏ ra cảnh giác với tên Trần Nghĩa này. Ngự quỷ nhân càng tiếp cận đến bờ vực lệ quỷ khôi phục thì lại càng khủng bố. Bởi vì khi đó các phương diện của người ngự quỷ nhân này đã biến hóa thành lệ quỷ, không có một ai biết được hiện tại hắn ta là người nhưng một giây sau hắn ta có còn là con người nữa hay không.
Trầm Lương vội vàng an ủi hắn ta với giọng điều rất khách khí.
- Trần Nghĩa, đừng có nóng, bên trên hành lý có ghi tên mà. Chúng ta có thể tìm ra được chủ nhân của đống hành lý này nhanh thôi. Việc cấp bách hiện tại chính là xác định xem thứ ở bên trong này là cái gì.
- Để tôi mở ra cho.
Quách Phàm trưng khuôn mặt bình tĩnh của người chết khiến cho người ta phải tránh né vô ý thức. Dù việc mở rương ra để kiểm tra là khá mạo hiểm nhưng trước đó Dương Gian đã thành công giam giữ được con quỷ kia rồi. Cho nên mức độ nguy hiểm của thứ này sẽ bị hạn chế đi nhiều. Với lại xung quanh đây tụ tập một đống ngự quỷ nhân đỉnh phong của cả nước. Vì thế dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không khó để giải quyết nó ngay lập tức. Trầm Lương lùi ra phía sau một đoạn, đồng thời không quên dăn dò.
- Cẩn thận một chút.
Có cái gì mà Quách Phàm chưa gặp đâu, lúc trước hắn ta cũng đã từng sống sót ra khỏi chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn thành phố Trung Sơn. Cho nên một chiếc rương nhỏ nhỏ như thế này sẽ không thể nào khiến cho hắn ta cảm thấy sợ hãi được. Chỉ là, việc cảnh giác là điều cần thiết đối với mỗi ngự quỷ nhân.
Chiếc rương hành lý được mở ra rất nhanh. Nhưng ở bên trong lại không có bất cứ thì gì giống với tưởng tượng của bọn họ, không có bất cứ thứ gì gọi là máu me cả. Cũng chẳng có bất cứ một thứ gì được gọi là món đồ không bình thường. Chỉ có một ít món đồ bằng gốm sứ như chén, đĩa, bình, chai lọ gì đó. Nhìn qua bộ dạng của chúng thì có vẻ như đều là đồ cổ hết.
Bên cạnh có một vị nhân viên chuyên nghiệp lập tức quan sát rồi nói:
- Đều là đổ cổ hết. Chỗ này còn có giấy chứng nhận giám định và hợp đồng mua bán. Thủ tục cũng rất chính quy.
Sắc mặt Trần Nghĩa có chút dữ tợn:
- Đùa cái gì vậy? Một đống người bận rộn từ nãy đến giờ mà chỉ vì đống rác rưởi này thôi hay sao? Nếu cái này mà là ngọn nguồn của chuyện linh dị thì tôi cần có được kết quả.
Dường như hắn ta không thể nào khống chế được tâm trạng, khiến cho người khác cảm thấy càng ngày hắn ta càng nguy hiểm.
Dương Gian chỉ đứng một bên, hơi nhíu nhíu mày và không nói gì.
Người này đã bị ảnh hưởng sâu hơn cả bản thân hắn, có thể bị mất khống chế bất cứ lúc nào. Vậy mà còn có thể có thể trở thành một trong những Cảnh sát Quốc tế phụ trách của thành phố Đại Kinh.
Đây sẽ không phải là con ông cháu cha nào đó chứ. Đương nhiên sau khi ý nghĩ trên vừa mới xuất hiện đã bị hắn bác bỏ ngay.
Nếu tên Trần Nghĩa này có thể được điều động đến làm cảnh sát phụ trách của thành phố Đại Kinh, như vậy có nghĩa là tinh thần của hắn ta không có vấn đề. Chí ít hắn ta không thể nào là một quả bom hẹn giờ. Điều duy nhất có thể lý giải cho chuyện này ở đây chính là bình thường tính khí của tên gia hỏa này khá nóng nảy. Cho nên sau khi trở thành ngự quỷ nhân và bị lệ quỷ ảnh hưởng, nó càng khiến sự nóng nảy này càng lộ rõ hơn. Đồng thời không thể nào thu liễm lại được.
Lúc này Quách Phàm mang theo khuôn mặt của người chết kia chỉ chỉ tay vào một chiếc bình đen thui và nói:
- Không hẳn toàn bộ đều là rác rưởi đâu. Tôi có thể cảm giác được ngọn nguồn của chuyện linh dị lần này là do nó.