Giờ phút này Vạn Đức Lộ đang bị áp giải đi ra từ bên trong đống người sống sót như một tên tội phạm. Tuy ông ta không biết được là bản thân đã phạm phải chuyện gì nhưng ông ta cũng hiểu được tình huống của bản thân không hề ổn một chút nào. Bởi vì tay ông ta đã bị còng lại, đồng thời hai người cảnh sát ở bên cạnh sử dụng sống ống thật sự. Dường như nếu ông ta mà bỏ chạy thì hai người này sẽ không do dự chút nào mà rút súng ra bắn chết ông ta.
Tình hình nghiêm trọng như thế này chắc chắn không phải là những tội bình thường như việc công ty ông ta trốn thuế được. Đồng thời cũng không thể nào là loại tội cỏn con như việc vệ sinh của mấy nhà hàng của ông ta có vấn đề nên có người bị ngộ độc hay gì đó. Mà chắc chắn là ông ta đã phạm phải tội gì đó nghiêm trọng hơn nhiều. Bởi vì trong lòng ông ta đang khẩn trương nên khi đi đứng có chút run rẩy.
Lúc này Vạn Đức Lộ đột nhiên cảm thấy dường như bản thân đang bị áp giải đến pháp trường vậy. Ngay cả khi trên máy bay có quỷ cũng không tuyệt vọng như bây giờ.
"Mình biết rồi, nhát định là những thứ kia xảy ra chuyện."
Ngay khi ông ta đi được nửa đường và nhìn thấy ở bên trong chiếc lều che nắng có một đám người đang vây quanh chiếc rương hành lý của ông ta, Vạn Đức Lộ lập tức ý thức được lỗi lầm mà ông ta đã phạm phải.
Đống đồ cổ kia có vấn đề...
Vạn Đức Lộ không khỏi nhớ đến việc máy bay đột nhiên xuất hiện quỷ. Không chừng vấn đề của chuyện này là do đống đồ cổ kia. Chẳng lẽ trong đống đồ cổ kia có món nào đó được móc ra từ trong cổ mộ, bên trên có dính phải thứ gì không sạch sẽ, vì thế quỷ mới xuất hiện trên máy bay?
Nếu mọi chuyện như vậy, Vạn Đức Lộ cảm thấy có lẽ ông ta đã xong đời rồi. Nếu không bị xử bắn thì ông ta cũng phải ngồi tù mọt gông chứ chẳng chơi.
Xong, xong rồi... Giờ phút này bộ dạng của Vạn Đức Lộ giống như người nhà vừa mới chết vậy. Chân nhũn ra hết cả rồi, nếu không phải ở bên cạnh còn có hai người cảnh sát dìu ông ta, thì có lẽ ông ta đã nằm co quắp ở dưới đất.
Trần Nghĩa, Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Kinh đi qua. Sau đó trợn mắt, túm cổ áo của Vạn Đức Lộ và nói:
- Thứ này là do ông mang lên máy bay?
Lực lượng của tên này cũng tương tự như Dương Gian, đều rất quỷ dị. Thân thể mập mạp của Vạn Đức Lộ lại bị một cánh tay của tên kia nhấc bổng lên, cả người lơ lửng giữa không trung. Đồng thời ông ta cảm thấy một sự lạnh lẽo ở nơi cổ cùng sự lạnh lẽo này đang ăn mòn toàn thân của ông ta. Giống như cả người của ông ta không còn thuộc về ông ta nữa, đã không còn cách nào khống chế nữa. Giống như bị bóng đè vậy, chỉ còn lại ý thức của ông ta là thanh tĩnh.
Người này, thật là đáng sợ.
Vất vả lắm Vạn Đức Lộ mới có thể ổn định lại được tâm tình sau chuyện vừa nãy, nhưng lúc này lại nhìn thấy được người đàn ông trước mặt thì nỗi sợ hãi lại ùa về trong đầu ông ta.
Đúng lúc này Dương Gian hơi híp mắt lại, sau đó nói:
- Trần Nghĩa, đủ rồi, thả ông ta xuống đi.
Trần Nghĩa có hơi sững sờ một chút rồi dùng ánh mắt điên cuồng nhìn Dương Gian và bảo:
- Chỗ này là khu vực quản lý của tôi, tôi cần biết được chân tướng của chuyện này. Cậu muốn can thiệp vào chuyện này hay sao? Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian?
Dương Gian nói:
- Không phải là tôi muốn can thiệp vào, do tôi không muốn cậu giết lỡ tay giết chết ông ta. Bởi vì ông ta cũng được coi là người quen của tôi.
Trần Nghĩa nói:
- Nếu phạm phải sai lầm thì đều phải bị thẩm vấn, bất kể người đó là ai. Không có một ai ngoại lệ hết, kể cả cậu đó, Dương Gian.
Sắc mặt của những người khác hơi đổi một chút, đồng loạt nhìn về phía Dương Gian và Trần Nghĩa.
Bọn họ không thể nào hiểu được lý do Dương Gian vì một người không có quan hệ và tác dụng gì mà đi tranh chấp với tên điên Trần Nghĩa. Ngay cả khi Trần Nghĩa không cẩn thận mà giết chết người kia, thì chuyện này cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến Dương Gian cả.
Dương Gian nói:
- Vụ án này do tôi phụ trách, hồ sơ linh dị cũng là do tôi lập, đồng thời quỷ cũng do tôi giam giữ. Cho nên nếu nói muốn thẩm vấn chuyện này cũng phải là do tôi đi thẩm vấn. Chẳng lẽ cậu muốn tranh chuyện này với tôi? Hay là cậu đang định tranh đoạt món công lao này?
Thực ra hắn làm điều này cũng không phải là vì muốn cứu mạng Vạn Đức Lộ, mục đích thật sự của hắn là những tin tức về hồn bình ở trên người ông ta. Đồng thời hắn không muốn để cho người khác biết được những tin tức này. Bởi vì hắn có thể dựa vào chiếc hồn bình này để lần manh mối và tìm kiếm chiếc còn lại, sau đó xác định vị trí của lệ quỷ và giam giữ nó. Nếu có thể lấy được thêm chiếc hồn bình còn lại, giá trị của chúng là không thể cân đo đong đếm được.
Dù sao đi nữa, không có một ai biết được những con quỷ đang hoạt động ở ngoài kia có bao nhiêu nguy hiểm. Đồng thời hắn cũng biết nếu sự nguy hiểm khi thực hiện giam giữ một con lệ quỷ sẽ là cực kỳ lớn. Cho nên khi kiếm được một món hời như thế này, Dương Gian sẽ không thể nào muốn bỏ qua nó được.
Đúng dịp hiện tại thân thể của hắn đang có chút vấn đề, đồng thời nếu cần thiết, hắn sẽ xem xét đến chuyện chắp vá một cỗ thân thể của lệ quỷ. Cho nên hiện tại Vạn Đức Lộ cực kỳ quan trọng đối với Dương Gian.
Trần Nghĩa lạnh lùng nói:
- Nếu tôi từ chối thì sao?
Dương Gian từ tốn nói:
- Cậu không nên từ chối yêu cầu này của tôi. Vì dù có từ chối nó, cậu cũng chẳng nhận được bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại sẽ khiến cho cậu gặp phiền phức. Tôi nghĩ lời của tôi nói ra vẫn có một chút phân lượng, không đến mức bị người ta xem như là gió thoảng qua tai được, nên vẫn hi vọng cậu có thể cho tôi chút mặt mũi.