Khủng Bố Sống Lại

Chương 733: Yêu Cầu Kỳ Quái




Việc cứu viện diễn ra rất nhanh, chỉ mới trôi qua có mười phút đồng hồ mà toàn bộ hành khách đã được mang ra ngoài máy bay. Sau đó thi thể của mấy người phi công và những hành khách bị hại cũng được khiêng xuống. Nhưng toàn bộ mọi người không ai được phép rời đi mà được sắp xếp ở một vị trí gần đó. Bởi vì còn có một chuyện cần phải điều tra cho rõ ràng.

Cuối cùng Dương Gian còn nhìn thấy một người Cảnh sát Quốc tế leo lên trên máy bay. Hắn không nhận ra được người kia, thậm chí hắn còn chẳng có bất cứ ấn tượng nào về người này, nhưng có một điều hắn biết đó chính là người này cũng là một ngự quỷ nhân.

Dương Gian không có để ý đến, cũng chẳng hỏi thăm qua. Đồng thời hắn cũng chẳng hứng thú với việc thành phố Đại Kinh có bao nhiêu ngự quỷ nhân. Mục đích tới đây lần này của hắn chỉ là hoàn thành những điều mà hắn đặt ra trước đó. Chỉ cần hoàn thành xong các chỉ tiêu, hắn sẽ ngay lập tức trở về thành phố Đại Xương. Rồi tiếp tục sống một cuộc sống lười nhác của hắn, nếu may mắn hắn sẽ còn có thể sống thêm được một đoạn thời gian dài nữa.

Bên trong lều nghỉ ngơi, cảnh sát Quốc tế ngồi ở bên cạnh Quách Phàm tên là Chung Sơn tỏ ra có mấy phần hứng thứ nhìn Dương Gian và nói:

- Chuyện linh dị lần này chỉ được định nghĩa là cấp C, với danh hiệu quỷ siết cổ. Mặc dù nhìn qua thì thấy đây chỉ là một việc nhỏ, không có ý nghĩa nhiều nhưng tôi biết chuyện này không thể nào đơn giản như vậy. Nếu không cậu sẽ không mất đến tận một tiếng đồng hồ để xử lý nó.

- Những người khác cảm thấy việc xử lý chuyện này là khá dễ dàng. Bởi vì bọn họ đều không phải là ngự quỷ nhân. Nên bọn họ nghĩ rằng đối với một người đã xử lý qua chuyện linh dị cấp S như cậu thì việc xử lý chuyện linh dị cấp C chẳng phải là chuyện trở bàn tay thôi. Cho nên ngay cả đội trưởng Trầm cũng cảm thấy việc cậu thành công xử lý nó là chuyện đương nhiên. Tổng bộ cảm thấy cậu sẽ không thể nào thất bại, vì vậy bọn họ mới để cho cậu xử lý chuyện linh dị của quỷ siết cổ ngay tại chỗ chứ không phải để cho cậu dùng quỷ vực mang theo toàn bộ hành khách bỏ chạy. Đây là cưỡng ép cậu phải đi mạo hiểm.

Nói đến đây, Chung Sơn cười nhẹ một tiếng rồi nói tiếp:

- Vì thế tôi cực kỳ chán ghét loại ý nghĩ này... Phải biết rằng mỗi một lần chúng ta đi tiếp xúc với thứ kia thì đều là một lần liều mạng. Nếu liều thắng thì lại ngồi đây chém gió, uống trà, liều không được thì cho cỏ mọc trên mộ mà thôi.

Dương Gian cau mày khẽ nói:

- Cậu muốn cái gì thì nói thẳng đi.

Chung Sơn gõ gõ nhẹ lên trên bàn rồi nói:

- Tôi chỉ cảm thấy loại người chúng ta đang bị người khác dùng giống như một món vũ khí vậy, chỗ nào có cháy là bắt chúng ta đi chữa. Mặc dù chúng ta là người, nhưng cũng là quỷ, thậm chí theo một phương diện nào đó mà nói thì chúng ta càng giống như chúa cứu thế hơn... Cho nên đúng ra bọn họ phải cầu xin chúng ta đi làm việc mới phải, chứ chúng ta không nên để cho bọn họ đi chỉ huy như thế này. Chúng ta phải có quyền quyết định được sự sống và cái chết của mọi mỗi người, đồng thời cũng cần phải có địa vị và quyền lực.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Chỉ có những người sống sót mới có tư cách nói những lời đó. Hiện tại cậu cần xử lý vấn đề lệ quỷ khôi phục lại đi đã rồi hẵng nghĩ đến việc làm chúa cứu thế.

Hắn cảm nhận được sự điên cuồng thực sự ở bên trong người của Chung Sơn. Dường như hắn ta muốn đứng trên đỉnh của xả hội này, muốn áp đảo mọi thứ.

Chung Sơn bất chợt nói:

- Cậu biết đến kế hoạch đội trưởng chứ?

Dương Gian nói:

- Có nghe Vương Tiểu Minh nhắc qua, hắn ta bảo là dùng toàn bộ tài nguyên của đất nước để bồi dưỡng một nhóm ngự quỷ nhân đỉnh phong đỉnh phong.

Chung Sơn cười cười:

- Đó chỉ là một phần trong kế hoạch mà thôi. Mục đích thật sự của kế hoạch chính là hạn chế việc số lượng ngự quỷ nhân dân gian đang tăng dần ở thời gian này. Từ những ngự quỷ nhân của các câu lạc bộ nhỏ đến các câu lạc bộ lớn, từ những tổ chức của các ngự quỷ nhân đỉnh phong trong cả nước, ví dụ như diễn đàn linh dị... Tất cả những ngự quỷ nhân này đều là một mối uy hiếp tiềm ẩn.

Dương Gian nói:

- Cái đó và tôi có liên quan gì đến nhau chứ. Cậu có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra đi, con người của tôi không thích nói chuyện vòng vèo như thế này.

Chung Sơn nói:

- Tôi có quen biết một số ngự quỷ nhân. Nếu chúng ta có thể liên hợp lại với nhau thì chúng ta sẽ có được quyền nói chuyện ở trong chuyện này. Khi đó việc cầm được vị trí đội trưởng sẽ không phải là chuyện khó. Nếu thành công, đây sẽ là việc tốt đối với tất cả mọi người. Bất kể là tư nguyên hay là tình báo hoặc là hỗ trợ đoàn đội. Tóm lại điều này sẽ rất có tác dụng trong việc sinh tồn của chúng ta.

Dương Gian chợt cười một tiếng rồi nói:

- Đây là cậu đang định mời tôi đi làm việc cho cậu hay sao? Cậu có trả giá nổi không đó?

- Không, không, không, cậu hiểu lầm ý của tôi rồi. Hiện tại bảng giá của Cảnh sát mắt quỷ là không hề thấp đâu. Dù sao cậu cũng là ứng cử viên xuất sắc nhất cho chức vị đội trưởng. Lại thêm việc trước đó Vương Tiểu Minh đã từng tiến cử cậu, cộng với việc lý lịch của cậu quá xuất sắc. Phải nói là độc nhất trong cả nước, chỉ tính riêng chuyện vừa rồi của thành phố Đại Xương thôi đã đủ khiến cho rất nhiều người phải bầu phiếu cho cậu.

Chung Sơn vội vàng xua xua tay và nói với giọng điệu cực kỳ chân thành:

- Thế nhưng cái gì cũng có ngoại lệ hết, có rất nhiều thứ cậu không thể nào có được nó chỉ bằng sự nỗ lực hết. Cái này thì chắc là cậu hiểu chứ?

Tiếp đó hắn ta lấy một viên đạn bằng vàng đặt ở trên bàn và nói tiếp:

- Cũng giống như viên đạn này, một mình nó thì sẽ không có bất cứ tác dụng nào hết. Cậu cho rằng một viên đạn như thế này sẽ có được bao nhiêu sự uy hiếp?

Dương Gian nhìn một hồi, sau đó cau mày và nói:

- Đây là cậu đang cho rằng tôi chỉ là một viên đạn không có ý nghĩa?

- Không, cậu rất quan trọng. Chỉ là thiếu một chút linh kiện mà thôi, ví dụ như khẩu súng rỗng này.

Tiếp đó Chung Sơn lại lấy ra một khẩu súng lục và để bên cạnh viên đạn rồi bỏ viên đạn vào bên trong khẩu súng.

- Chỉ cần nạp đạn vào và lên nòng là được. Khi đó bất kể người đối mặt với cậu là ai, thứ này đều đã đủ để khiến cho kẻ kia phải ngoan ngoãn nghe lời cậu. Không có bất cứ ai lại dám coi thường sự uy hiếp của thứ này đâu.

Chung Sơn giơ súng lên, chỉ về Trầm Lương ở phía xa xa. Khóe miệng nở một nụ cười quái dị rồi nói:

- Bởi vì một khi không nghe lời thì sẽ phải chết. Khi kết hợp lại, chúng ta sẽ có được toàn bộ thứ mà chúng ta muốn. Nhưng nếu phân tách ra, chúng ta sẽ chỉ là một viên đạn, một khẩu súng rỗng, chúng chỉ là hai món đồ vô dụng, không làm được bất cứ việc gì hết. Một khi kế hoạch đội trưởng được tiến hành thì chúng ta sẽ chỉ biết phó thác cho người khác định đoạt mọi thứ. Cho nên việc mà chúng tôi muốn làm chính là đảm bảo trong đoàn người của chúng ta sẽ có được một người trở thành đội trưởng.

Dương Gian hỏi:

- Cậu đã mời được bao nhiều người rồi?

Chung Sơn nói:

- Nhiều hay ít không quan trọng, điều quan trọng là mức độ ảnh hưởng của chúng ta có lớn hay không mà thôi. Hiện tại mới mời được 5 người, nếu tính thêm cả cậu nữa thì sẽ là sáu.

Dương Gian nói:

- Chẳng lẽ cậu lại không có lòng tin rằng bản thân sẽ dành được vị trí trong kế hoạch đội trưởng hay sao?

Chung Sơn nói:

- Đúng là cơ hội không có nhiều. Bởi vì vị trí rất ít, đồng thời có một số vị trí đã được định sẵn cả rồi. Chính thức cạnh trạnh sẽ không quá ba vị trí đâu.

Ba vị trí?

Sắc mặt Dương Gian trầm xuống, thế thì đúng là ít thật.

Đúng lúc này Quách Phàm ở bên cạnh trầm mặt nói:

- Dương Gian, Chung Sơn mời cậu tham gia là vì cậu có được phân lượng của bản thân. Nhưng chừng đó còn chưa đủ đâu, cậu nên nghe theo ý kiến của Chung Sơn đi. Vốn ban đâu tôi cứ nghĩ là hắn ta sẽ không mời cậu, không nghĩ đến cuối cùng hắn ta vẫn mở miệng nói đến chuyện này.

Dương Gian suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Tôi từ chối.

Chung Sơn sững sờ một lát, sau đó cười nói:

- Trước tiên không cần phải từ tối vội vã như thế, cứ chờ thêm một đoạn thời gian nữa rồi quyết định cũng không muộn, chúng ta vẫn còn dư thời gian để quyết định chuyện này mà.

Hắn ta cho rằng việc Dương Gian từ chối là vì bản năng cảnh giác của ngự quỷ nhân quấy rối. Thế nên hắn ta muốn để cho Dương Gian thêm thời gian. Dương Gian sẽ ở lại thành phố Đại Kinh một đoạn nữa, nên hắn có thể quan sát được tình hình mọi chuyện, đến khi đó lại đưa ra quyết định cũng không muộn.

Dương Gian không nói gì mà lựa chọn im lặng. Tin tức quá ít, hắn cần nhìn nhận vấn đề này một cách toàn diện, rồi mới có thể phán đoán ra được một chút chuyện. Hiện tại giữ im lặng và không làm gì cả là quyết định đúng đắn nhất, bởi vì như vậy hắn mới không có phạm phải sai lầm. Khoảng hai mươi phút sau, có một người nhân viên công tác chạy ào vào và nói:

- Đã tìm ra được ngọn nguồn của chuyện linh dị lần này nhưng mọi chuyện có chút kỳ quái. Mong mấy vị đi qua đó quan sát một chút.

Dương Gian đột nhiên ngẩng đầu.

- Hả?

Đúng là số lượng nhân tài trong tổng bộ có không ít, vậy mà có thể làm được chuyện này, còn có thể tìm ra được ngọn nguồn của chuyện linh dị nữa.