Khủng Bố Sống Lại

Chương 717: Tô Tình 1




Tác dụng của việc không gian nhỏ hẹp lập tức hiển lộ ra. Dương Gian chỉ vừa mới chờ đợi có một lát thì đã khóa chặt được vị trí của ngọn nguồn linh dị, nếu như chuyện này mà xảy ra ở bên trong một thành phố nào đó, thì không thể nào có khả năng xác định ngọn nguồn nhanh như vậy được.

Trong khoang bình thường cũng chỉ có chừng đó hành khách, nên chỉ cần con quỷ kia ra tay, bất kể là chọn ai thì đều sẽ không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Dường như cô gái kia cũng là mục tiêu tiếp theo của nó.

Cô ta tên là Tô Tình, cũng giống như những người hành khách khác, cô ta cũng không quá tin tưởng vào việc máy bay có quỷ xuất hiện. Thế nhưng dù sao cũng đã có người chết rồi, hơn nữa còn có người nhìn thấy tận mắt. Vì thế cô ta cảm thấy bản thân vẫn nên miễn cưỡng phối hợp với nhân viên an ninh một chút cũng tốt. Nếu lỡ việc có quỷ là thật thí sao?

Không có một ai dám lấy tính mạng của bản thân ra để làm trò đùa cả.

"Là tên biến thái lúc nãy."

Tô Tình nhìn thấy Dương Gian đang đi từ phía khoang hạng nhất đi đến thì không nhịn được trợn mắt một cái.

Bởi vì lúc trước Dương Gian đã quấy rầy giấc ngủ của cô ta, nên cô ta rất chán ghét hắn. Cô nghĩ rằng cũng may là lúc đó cô ta đã mắng hắn, khiến cho hắn phải bỏ đi. Nếu không hắn nhất định sẽ đi lại và làm phiền cô. Hiện tại cô không có hứng thú đối với loại quỷ nghèo, lại thêm không có tố chất và biến thái như thế này.

Còn ở việc ở trên máy bay có xuất hiện quỷ hay không, cô ta cũng chẳng thèm quan tâm đến thật giả. Mà dù có thật thì điều này có liên quan gì đến cô ta đâu?

Ở đây có nhiều người như thế, Tô Tình không tin là con quỷ kia có gan xuất hiện ra ngoài.

Hiện tại trong tâm trí của cô ta, hình ảnh về những con quỷ cũng chỉ dừng lại ở trong phạm vi giới hạn của những tác phẩm điện ảnh về ma quỷ. Cái gì mà âm khí chỗ này quá nặng, không nên ở vì có quỷ. Cô ta chỉ cảm thấy ở chỗ này có quá nhiều người, cho nên không cần gì phải sợ hãi hết. Vì thế cô ta không hề ý thức được sự khủng bố thực sự của lệ quỷ.

Cho nên Tô Tình không tỏ ra sợ hãi hay gì hết, cô ta cứ thản nhiên ngồi yên tại chỗ sửa móng tay, trong lòng thầm nghĩ là mong chuyến bay này đừng có bị trì trệ nữa thì tốt.

Nhưng mà rất nhanh, Tô Tình lại phát hiện ra thân thể của cô ta có chút là lạ. Cô ta phát hiện ra ở sau lưng có một cỗ khí tức lạnh như băng.

Dường như đang có một ngón tay lạnh lẽo nào đó mò qua lớp quần áo và chạm vào sau lưng của cô ta.

Dựa vào xúc giác trên da, cô ta cảm thấy được sự lạnh lẽo chân thật ở sau lưng, khiến cho cô ta không thể nào nhìn được mà phải rùng mình một cái.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Cô ta lập tức nhúc nhích người để nhìn thử xem thứ ở phía sau lưng cô ta là cái gì.

Ngay lập tức Tô Tình cảm nhận được thứ ở phía sau lưng kia, thứ này không lớn lắm, nó khá cứng ngắc và âm lãnh.

Trong vô thức, cô ta đưa tay ra phía sau để sờ sờ.

Ngay vừa tiếp xúc với thứ đó, Tô Tình đã biết được thứ ở phía sau lưng của cô ta là một bàn tay. Một bàn tay âm lãnh, cứng ngắc, không hề có một chút nhiệt độ nào. Trông nó giống như cánh tay của người chết vậy. Nhưng đó chưa phải là điều kỳ lạ, điều kỳ lạ ở đây chính là bàn tay này không có cổ tay, cũng chẳng có cánh tay, mà dường như thứ này đột nhiên hiện ra vậy.

Trong nháy mắt, khi chạm phải bàn tay kia, Tô Tình giống như bị điện giật vậy. Cô ta hoảng sợ và nhanh chóng rụt tay về, đồng thời cả người muốn nhảy dựng lên và thét to vì hoảng sợ.

Nhưng cô ta không thể nào làm như thế được.

Bởi vì ngay khi cô ta muốn thu hồi tay lại, bên trong quần áo của cô ta đột nhiên xuất hiện bàn tay thứ hai. Bàn tay này cũng giống như bàn tay lúc nãy, đều cứng ngắc và băng lãnh. Với lại lực lượng của nó cực kỳ lớn. Bàn tay này xuất hiện và túm lấy cổ tay của cô ta, khiến cô ta không có cách nào để rút tay lại. Đồng thời nó bắt đầu ăn mòn cánh tay của cô ta, khiến nó dần mất đi tri giác.

"Cứu, cứu tôi với... Có quỷ."

Trong nháy mắt tâm trạng của Tô Tình gần như sụp đổ, nổi điên. Cô ta há mồm ra muốn kêu to nhưng thất bại.

Cô ta cảm thấy dường như cổ họng đã bị thứ gì đó chặn lại khiến bản thân không thể nói chuyện được nữa. Tiếp đến một cảm giác nghẹt thở bắt đầu vọt đến. Thứ kia chẳng những chặn lại cổ họng của cô ta, mà còn đang ngọ nguậy không ngừng, đồng thời chui dần ra phía ngoài theo đường miệng.

Thứ ở phía trong miệng của cô ta đang càng ngày càng lớn. Tô Tình cảm thấy dường như cổ họng của cô ta đang bị nong ra, đồng thời có một dòng máu tươi tràn ra từ trong miệng. Cùng lúc đó thứ gì đó ở trogn miệng đã cạy mở được miệng của cô ta và chui ra ngoài.

Sau khi thứ này chui ra ngoài, cô ta mới biết được…. thứ này... Là mấy ngón tay, hơn nữa con đang đưa lên đưa xuống, y như vật sống.

Cuối cùng, thứ kia cũng hiện ra nguyên hình, là một bàn tay trắng bệch chui ra từ trong miệng của cô ta.

Không, không hẳn chỉ là ở trong miệng mà còn ở sau lưng, trên bụng, trước ngực... Bất kể là chỗ nào mà cô ta còn muốn cảm nhận đều bị những bàn tay băng lãnh kia bao phủ.

Giờ phút này thân thể của cô ta đã bị mất đi năng lực vì bị những bàn tay này ăn mòn, khiến cả người cô bị cứng đờ. Thứ còn thanh tỉnh duy nhất hiện tại chỉ có ý thức của cô ta.

Hiện tại tâm trạng của Tô Tình đã tuyệt vọng, gần như sụp đổ. Cô ta cảm thấy thân thể đang bị xé nát. Mặc dù thống khổ là vậy, nhưng cô ta không thể nào há mồm ra để kêu la.

"Có ai không, cứu, cứu tôi với."