Khủng Bố Sống Lại

Chương 702: Bữa Ăn




Mặc dù Vạn Đức Lộ không biết được Dương Gian là ai nhưng ông ta lại biết được rằng Dương Gian là một nhân vật khó lường nào đó.

Lúc nãy khi Dương Gian đi lên máy bay, ông ta cũng đã tận mắt nhìn thấy. Người thanh niên trẻ tuổi này đi qua cổng kiểm tra an ninh, đều có người phụ trách sân bay ra tiếp đón, có cả cảnh sát đứng xung quanh canh gác. Hơn nữa lý do hết sức đơn giản, trong hành lý của hắn có súng, không những thế còn không phải chỉ mang theo một khẩu. Nếu là người bình thường, khi dây vào chuyện này thì chắc chắn phải ngồi tù, thế nhưng người này lại có thể đi qua cổng an ninh được, đồng thời còn mang theo cả hành lý theo.

Nhìn thấy cái túi màu đen ở dưới chân của Dương Gian, Vạn Đức Lộ có thể khẳng định rằng, bên trong chắc chắn là một đống súng ống, đạn dược.

Đối với ông ta mà nói, nếu có ai đó có thể mua được số lượng súng ống này thì cũng không quá kỳ quái. Nhưng có thể ngang nhiên mang theo súng ống đi lên máy bay như thế này thì quả thực không thể nào tầm thường được. Điều này chứng tỏ rằng Dương Gian có được giấy phép sử dụng súng, thậm chí còn có dư tư cách sử dụng súng. Mà lại tuổi của hắn còn rất trẻ, làm được điều này đã là cực kỳ lợi hại rồi.

Nếu suy nghĩ kỹ lại thì có vẻ như việc hắn bảo là hắn người phụ trách của thành phố Đại Xương thì cũng không hẳn là nói láo, rất có thể điều này là thật.

Chỉ với điểm đó thôi, Vạn Đức Lộ đã cảm thấy việc có được người bạn này còn quan trọng hơn việc kiếm lời mấy trăm triệu.

- Anh bạn trẻ, tý nữa xuống máy bay tôi mời cậu đi ăn cơm được không? Khó khăn lắm mới có dịp gặp nhau ở trên máy bay, con người mà, gặp nhau được đã là do duyên số. Mong cậu cấp cho người đại ca này chút mặt mũi.

Vạn Đức Lộ vừa cười ha hả vừa nói. Một người bốn năm chục tuổi đầu còn đi nói những lời như vậy. Hơn nữa còn xưng hô anh em với một tiểu tử còn chưa đủ hai mươi thật khiến cho người ta cảm thấy ông ta đang nịnh nọt.

Dù làm như vậy có chút mất mặt, nhưng ông ta lại chẳng coi cái đó ra gì. Mặt mũi là cái gì? Có mài ra mà ăn được không, mặt không dày thì làm sao đi làm ăn được.

Dương Gian lại nói:

- Cái này chỉ sợ là không được rồi. Tôi không có thời gian. Lần sau đi, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ đi ăn.

Vạn Đức Lộ cũng không tức giận, ông ta chỉ nói:

- Vậy cậu sẽ không ngại khi cho tôi xin số điện thoại chứ.

Bị ông ta dây dưa như vậy, Dương Gian cũng không còn cách nào khác ngoài việc phải đưa cho ông ta số điện thoại di động của hắn.

- Tôi không có danh thiếp, đây là số điện thoại của tôi. Nhưng đa phần tôi đều rất bận rộn, dù ông tốt bụng nên mời tôi ăn cơm nhưng tôi không chắc lúc đó tôi sẽ rãnh. Khi đó ông cũng đừng trách tôi không nể mặt ông.

- Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.

Vạn Đức Lộ lập tức ghi lại dãy số này, trên mặt cười tươi như hoa, dường như còn vui vẻ hơn cả nhặt được tiền nữa. Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động định vị vệ tinh của Dương Gian lại đột nhiên tiếp nhận cuộc gọi, ở bên trong truyền đến giọng nói của Tần Mị Nhu:

- Dương Gian, cậu có ở đó không?

Dương Gian vừa mới cho Vạn Đức Lộ số điện thoại xong, sau đó nghe được tiếng nói của Tần Mị Nhu thì lập tức lấy ra điện thoại di động định vị vệ tinh rồi nói:

- Có chuyện gì?

Tần Mị Nhu nói với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:

- Mười phút trước, ở trong chiếc máy bay mà cậu đang ngồi đã xảy ra chuyện, vì hiện tại máy bay còn đang ở trên không trung nên có rất nhiều chuyện các ban ngành không thể can thiệp được. Mặc dù việc này có vẻ như đang dùng dao mổ trâu để giết gà, hi vọng cậu có thể đi kiểm tra tình hình một chút. Sẽ có người liên hệ với cậu ngay, mong cậu sẽ không từ chối.

Dương Gian thuận miệng nói:

- Nếu chỉ là những chuyện nhỏ như có người say máy bay, có người bị bệnh hay là cướp máy bay các kiểu gì đó thì tôi sẽ từ chối. Tôi cũng không phải là nhân viên thử việc, tôi không thể cứ chạy vặt như vậy được. Chẳng lẽ không thể tìm được người nào khác làm chuyện này hay sao?

Tần Mị Nhu nói:

- Mặc dù chỉ là nghi ngờ mà thôi, cũng không thể nào loại trừ khả năng chuyện này có liên quan đến chuyện linh dị. Tốt nhất là cậu nên đi kiểm tra xem sao. Nếu như không phải thì tôi sẽ bàn giao lại chuyện này cho cảnh sát hàng không phụ trách và xử lý.

Dương Gian có chút không tình nguyện phải đáp ứng.

- Thật sự là phiền phức, biết vậy tôi đã không đi máy bay.

Mặc dù cách nói của Tần Mị Nhu có vẻ không có gì, chỉ là đi xem qua chứ không nhất định sẽ phải quản lý chuyện này. Nhưng làm gì có chuyện tổng bộ phân phó đi xử lý mà lại là chuyện tốt cho được?

Nói cách khác, nếu chuyện này mà là chuyện tốt thì có cần phải báo cáo lên đến tận tổng bộ để đề nghị xử lý hay không?

Chắc chắn là không rồi.

Cho nên Dương Gian đã sớm học khôn, bất kể là tổng bộ phân phó cho chuyện gì, nếu có thể từ chối thì hắn sẽ không do dự mà từ chối, trừ phi là không thể nào cự tuyệt được.

Đúng lúc này có một nữ tiếp viên hàng không vội vàng đi đến và hỏi, sắc mặt của cô ta khá lo lắng.

- Xin hỏi ở đây vị nào là Dương Gian ạ?

Đến nhanh thật.

Dương Gian đứng dậy bảo.

- Là tôi.

- Tôi nhận được thông báo, bảo mời Dương Gian cậu đi qua...

Hiển nhiên cô gái tiếp viên này không biết được chuyện gì đang xảy ra, cô ta chỉ phụ trách truyền đạt lại mệnh lệnh mà thôi.

Dương Gian lôi cái túi màu đen ở dưới chân lên, mở ra lấy một khẩu súng lục màu vàng, đeo vào hông rồi từ từ nói:

- Không cần phải nói gì cả. Tôi biết rồi, dẫn tôi đi xem tình hình đi. Đồng thời cho người canh chừng túi hành lý cho tôi. Nếu để mất thì công ty của các cô lo mà đền cho tôi đó.

Vạn Đức Lộ ở bên cạnh nhìn thấy Dương Gian lôi cả súng ra, ông ta có chút kinh hoảng nên vội vàng hỏi:

- Chuyện này, có chuyện gì xảy ra vậy?

Dương Gian nói:

- Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây? Ông chủ hạ mệnh lệnh, nên không thể không qua đó. Phận làm thuê là như vậy đó, không thể từ chối được, nhưng mấy người nên cẩn thận một chút.