Khủng Bố Sống Lại

Chương 701: Kho Hàng Biến Động




Người thanh niên mặc âu phục này là kiểu người đại diện cho những kẻ không đủ IQ, IQ thấp đến độ đáng thương. Mặc dù cách nói chuyện hơi có chừng mực một chút, cũng biết cách che che giấu giấu. Có điều làm gì có ai không nghe ra ý mắng mỏ ở trong câu nói chứ? Người ta có ai ngốc đâu.

Đúng lúc này, có một người đàn ông mập mạp, tuổi tầm trung niên đột nhiên đứng dậy cười ha hả, ngăn Dương Gian lại rồi bảo:

- Đại ca, đại ca, bớt giận, bớt giận đi. Không việc gì phải để ý đến loại tiểu nhân có chút tiền thì đắc ý như thế cả. Lúc nãy nghe tên kia nói chuyện thì tôi đã muốn tẩn cho hắn ta một trận rồi. Giọng điệu nói chuyện của hắn ta chẳng khác gì chó sủa cả, thật sự là khiến cho người nghe buồn nôn. Chắc hẳn là bình thường có thói quen làm mưa làm gió ở trong công ty, chứ chưa bao giờ chịu đau khổ ở trong xã hội, cho nên không biết khiêm tốn.

- Ông biết tôi?

Dương Gian lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông lạ lẫm.

Người đàn ông trung niên mập mạp kia vội vàng lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho nó rồi nói:

- Không, không biết. Hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta. Đây là danh thiếp của tôi, hi vọng sau này có thể kết giao bằng hữu với đại ca.

Dương Gian nhìn liếc qua tấm danh thiếp rồi nói:

- Vạn Đức Lộ?

Sau đó lật ra mặt sau nhưng không có bất cứ tin tức nào nữa.

- Ông làm cái gì?

Vạn Đức Lộ cười ha hả, rồi nói:

- Kẻ hèn này làm về ăn uống, chuỗi nhà hàng Vạn Đức chính là của kẻ hèn này.

Nhà hàng Vạn Đức?

Người thanh niên mặc âu phục lúc nãy hơi biến sắc, nhà hàng Vạn Đức? Đây chính là một trong những chuỗi nhà hàng có tiếng ở trong nước, đồng thời công ty cũng đã được lên sàn đấu giá, giá trị của nó ước tính khoảng chục tỷ.

Sau đó người này lén lút dùng điện thoại để dò thông tin.

Sau khi nhìn thấy được tin tức, con mắt hắn ta lập tức ngưng tụ.

Vạn Đức Lộ, là người đại diện cho chuỗi nhà hàng Vạn Đức, vừa là cổ đông vừa là chủ tịch, kiêm luôn cả tổng giám đốc. Đằng sau còn có một đống lớn tin tức, nào là Vạn Đức Lộ đã quyên góp bao nhiêu tiền, hay ngôi sao nào đó đang có mối quan hệ mờ ám với Vạn Đức Lộ.

Dương Gian nói:

- Nhà hàng Vạn Đức? Chưa có nghe qua. Nhưng có nghe qua KFC, hơn nữa còn hay ăn.

Vạn Đức Lộ cười khiêm tốn:

- Chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi, không đáng để nhắc đến, không đáng nhắc tới.

Dương Gian nói:

- Có chuyện gì cũng nên chờ chút nữa rồi nói. Hiện tại tôi còn chút ân oán cá nhân phải xử lý.

Tên Vạn Đức Lộ này lập tức tỏ ra bộ dạng cực kỳ quen thuộc, hơn nữa còn đứng ra là điều giải.

- Đại ca, cậu không nên chấp nhặt với loại người không có não làm gì, đừng có nóng giận. Đại ca, ngồi xuống, ngồi xuống nói chuyện.

Giờ phút này Dương Gian cũng không biết nên nói thêm cái gì, dù sao người ta cũng có câu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, người ta tươi cười, niềm nở, lại khách khí như vậy. Cho nên hắn không tiện nổi giận với người ta.

Thế nhưng sắc mặt của người thanh niên mặc âu phục lúc nãy lại tỏ ra cực kỳ khó coi, trông chẳng khác gì vừa mới chết cha hay chết mẹ. Bị Vạn Đức Lộ bảo nào là chó sủa, nào là tiểu nhân. Với lại ngay cả mắng trả hắn ta cũng không dám, vì dù thế nào đi nữa người ta cũng là ông chủ của công ty hàng chục tỷ đồng, loại người như hắn ta không thể đắc tội.

"Mối quan hệ giữa bọn họ là gì vậy? Vì sao một con người có giá trị chục tỷ như Vạn Đức Lộ lại ra mặt cho tên côn đồ này?"

Mặc dù không hiểu rõ, nhưng hắn ta lại mơ hồ cảm thấy rằng người gọi là đại ca này không có đơn giản như tưởng tượng. Người này chắc chắn không thể nào là lưu manh được. Nếu không phải vậy, Vạn Đức Lộ không thể nào lại đi khách khí với một tên lưu manh như vậy được.

Ngay khi mấy người ở đây nhốn nha nhốn nháo khiến cho đôi bên không thoải mái, máy bay cũng đã đến lúc bắt đầu cất cánh. Thế nhưng trong quá trình cất cánh thì việc xóc nảy là điều không thể tránh khỏi. Mặc dù dạng xóc nảy này không quá ảnh hưởng nhiều đến hành khách. Nhưng ở bên trong kho hàng của máy bay, không biết bắt đầu từ lúc nào xung quanh đã bị bao phủ bởi một lớp khí tức âm lãnh, điều này khiến cho bóng tối ở xung quanh trở nên nặng nề.

Trong một cái rương hành lý có một chiếc bình gốm không quá nổi bật. Theo sự xóc nảy của máy bay mà bị nghiêng, cái nắp bị hở ra một đường. Dường như chỗ này chính là ngọn nguồn của cỗ khí tức âm lãnh kia. Nhưng điều khiến cho người ta không thể tưởng tượng đến ở đây chính là ở bên trong chiếc bình này mơ hồ có một thứ gì đó, chậm rãi nhô ra bên ngoài.

"Rầm! Rầm!"

Sau một lát, ở bên trong rương hành lý truyền ra những tiếng va đập nặng nề, dường như ở bên trong có thứ gì đó đang muốn ra ngoài.

Chỉ một lát sau, chiếc rương hành lý bị đập cho biến dạng và vỡ ra, khiến cho thứ gì đó ở bên trong thoát ra ngoài được.

Tiếp đó kho hàng của máy bay lại trở về vẻ yên tĩnh như lúc đầu, nhưng cỗ khí tức âm lãnh ở trong này lại bắt đầu lan dần sang khoang hành khách.