Nói xong, hắn lập tức đi theo vị nữ tiếp viên kia đi khỏi khoang hạng nhất.
Người thanh niên mặc âu phục ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì tỏ ra choáng váng:
- Người này là ai vậy? Sẽ không phải là cảnh sát mặc thường phục đó chứ?
Vạn Đức Lộ nhỏ giọng nói:
- Chắc chắn là không phải. Cấp bậc của hắn rất cao. Lúc nãy có người gọi điện cho hắn, bảo là phía trên an bài nhiệm vụ. Hơn nữa còn nói chuyện cùng hắn với giọng điệu thương lượng, không dám đắc tội hắn. Cho nên người này chắc chắn là một đại nhân vật nào đó. Nếu như không phải ở trên máy bay xảy ra chuyện lại thêm không có ai tiếp nhiệm vụ thì hắn chắc chắn sẽ không nhận đâu.
- Cậu cũng nhìn thấy rồi chứ, súng ống mà hắn muốn móc là móc, không có kiêng kỵ gì cả, điều này nói lên điều gì? Như vậy là hắn có đủ tư cách cầm súng, nếu không hắn sẽ không móc súng ra một cách đường đường chính chính như vậy đâu, chắc chắn sẽ phải che giấu.
- Nếu mà ở trong quân đội, tôi đoán chức vị của người này sẽ không thể nào thấp hơn Thiếu Tướng. Có điều nhìn bộ dạng của cậu ta thì không giống như là người tham gia quân ngũ, điều này khiến cho tôi không thể nào nghĩ ra được.
Người thanh niên mặc âu phục nghe vậy thì tỏ ra trầm mặc, sau nửa ngày hắn ta mới hỏi:
- Tổng giám đốc Van, ông nói xem hiện tôi đi qua đó xin lỗi hắn thì còn kịp không?
Vốn hắn ta cho rằng Dương Gian chỉ là một tên tiểu lưu manh thôi, nhưng không nghĩ đến gia cảnh của người này lại kinh khủng như vậy. Đầu tiên còn chưa nói đến hắn có tiền hay không, nhưng chắc chắn hắn có được tư cách sử dụng súng, hơn nữa tư cách này còn không nhỏ.
Vạn Đức Lộ lại tỏ ra hơi lo lắng:
- Cậu có xin lỗi hay không thì liên quan đếch gì đến tôi. Điều tôi lo lắng là vị đại ca kia đã cầm súng đi ra rồi. Như vậy có phải là trên máy bay đã xảy ra chuyện lớn nào đó hay chăng?
Đột nhiên, cô gái lúc nãy ở bên cạnh bất chợt tháo kính râm xuống, sau đó tỏ ra hơi kích động và nói:
- Chẳng lẽ lại có người cướp máy bay? Giống như trong phim hay chiếu ấy? Không phải trước đây nước mỹ cũng xảy ra chuyện này hay sao?
- Cướp máy bay cái rắm ấy.
Vạn Đức Lộ gấp đến độ phải chửi tục một câu:
- Ở thời điểm kiểm tra an ninh có nhiều cảnh sát canh gác như vậy, ngay cả một chiếc cắt móng tay cũng không cho mang theo, ai dám làm loạn ở trên máy bay chứ? Chắc chắn chuyện này sẽ nghiêm trọng hơn cả việc cướp máy bay. Nếu không loại nhân vật như đại ca sẽ không cần phải ra tay.
Người thanh niên kia vội nói:
- Việc máy bay xảy ra chuyện cũng không phải là chuyện đùa đâu, làm không cẩn thận là chết cả đám đó.
Vạn Đức Lộ đương nhiên hiểu được điểm đó, cho nên mới tỏ ra cực kỳ lo lắng như vậy.
"Không được, mình phải chạy qua đó quan sát tình hình, không biết được chuyện gì đang xảy ra lòng mình sẽ cồn cào không yên."
Càng nghĩ càng sợ, Vạn Đức Lộ không thể nào ngồi yên được. Mặc dù cơ trưởng đã thông báo cho hành khách ngồi yên trên ghế, nhưng ông ta không có để ý đến chuyện này mà vụng trộm bỏ đi. Ông ta tính đi qua đó nhìn xem là chuyện gì đã xảy ra.
Giờ phút này Dương Gian đi theo cô gái tiếp viên hàng không về phía trước. Ngay khi đi ngang qua khoang hành khách, hắ phát hiện ra tất cả những người ở trong này đều tỏ ra cực kỳ bình tĩnh. Có người ngồi bám điện thoại, có người thì nằm ngủ, dường như trên máy bay không có chuyện gì xảy ra cả. Xem ra hẳn là công ty hàng không đã giấu nhẹm chuyện này rồi, không có truyền ra ngoài, kẻo lại gây ra sự khủng hoảng.
- Nói xem, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Cô gái tiếp viên này nhỏ giọng nói:
- Tôi nghe mấy người đồng nghiệp nói có một vị hành khách bị chết ở bên trong nhà vệ sinh. Cái chết của người này cực kỳ quỷ dị.
Dương Gian hỏi:
- Quỷ dị đến mức nào.
Đối với những thứ chết chóc như thế này, có thể nói là hắn đã hoàn toàn miễn dịch rồi. Gần như không còn cảm thấy bất cứ cảm giác khó chịu nào nữa.
Cô gái tiếp viên này nói:
- Tôi không có nhìn thấy, chỉ nghe đồng nghiệp nói như thế.
Dương Gian cầm điện thoại di động định vị vệ tinh và nói:
- Tần Mị Nhu, bên phía của cô còn chưa có thu thập tình báo đầy đủ mà đã gọi tôi đến xử lý. Làm như vậy là không chịu trách nhiệm với mức độ nguy hiểm của chuyện này đó, cô có biết không? Lại nói, bất kể chuyện này có phải là chuyện linh dị hay không. Dù là chuyện linh dị đi nữa, ở trong tình huống không có đủ tin tức như thế này, nếu tùy tiện bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị, đó sẽ là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Dù có là ngự quỷ nhân lợi hại hơn nữa cũng có thể chết.
Uy hiếp lớn nhất của chuyện linh dị đối với ngự quỷ nhân là tiếp nhận nhiệm vụ mà không có thông tin. Cho nên tin tức vô cùng quan trọng.
Tần Mị Nhu xin lỗi cực kỳ nghiêm túc:
- Bởi vì chuyện này có chút đột ngột, lại thêm điều kiện không cho phép tổng bộ có thể thu thập được tình báo về chuyện linh dị, cho nên tôi thật sự xin lỗi cậu.
Dương Gian nói:
- Hiện tại mới nói cái này thì muộn rồi, chờ tôi kiểm tra xem có phải là chuyện linh dị hay không đã rồi nói sau.
Hắn cũng không về phàn nàn hay chỉ trích rằng cách làm của Tần Mị Nhu và tổng bộ không đúng hay gì đó. Bởi vì hiện tại đang là thời điểm mà hắn cần tổng bộ cung cấp tài nguyên để xử lý vấn đề của bản thân. Cho nên đoạn thời gian này hắn cần phải biểu hiện tốt tốt một chút mới được.
Dương Gian đi theo cô gái tiếp viên hàng không kia. Hắn đi đến một căn phòng nhỏ ở trên máy bay.
Hắn lập tức nhìn thấy một cỗ thi thể phụ nữ nằm ở trên mặt đất, trên mặt đã được che bằng tấm vải trắng. Đồng thời ở xung quanh tràn ngập một cỗ khí tức âm lãnh, và dường như trong không khí có lan tỏa thoang thoảng mùi vị khác thường.
Đây là mùi thối của thi thể.
"Là chuyện linh dị?"
Trong lòng Dương Gian hơi run lên, hắn thậm chí còn không cần đi nghiệm thi, mà chỉ dựa vào trực giác là đã có thể kết luận được.
Trên máy bay, có quỷ.