Ánh mắt của Dương Gian có mang theo vài phần hung ác và nham hiểm. Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện linh dị của quỷ ảnh ở trong siêu thị lần trước. Lúc đầu con quỷ ảnh này cũng đang không ngừng chắp vá thân thể với người khác nhằm tiềm ra một thân thể hoàn mỹ nhất.
Hiện tại hắn đã khống chế quỷ ảnh một cách hoàn mỹ rồi. Mặc dù thứ này vẫn luôn ở trong phạm vi khống chế của hắn, thế nhưng nếu thân thể của hắn mà tiếp tục bị hoại tử như thế này, hoặc là xuất hiện một loại bệnh nào đó khiến cho nó không còn như lúc đầu. Thì có phải là ham muốn thay đổi thân thể của quỷ ảnh sẽ phát ra cành mãnh liệt hay không? Đến cuối cùng cỗ ham muốn này có gây ra ảnh hưởng cho hành động của hắn không?
Mà khi đó... Có phải quỷ ảnh sẽ tỉnh lại từ trong trạng thái chết máy hay không?
Dương Gian trầm ngâm:
"Loại cảm giác này sinh ra vào khoảng hai ngày gần đây, nói cách khác tình trạng của mình chỉ vừa mới xuất hiện. Nếu tính theo thời gian mà nói thì vẫn còn khá dư dả đối với mình. Chỉ khi nào nó xuất hiện ra những biểu hiện mới, rõ ràng thì mới nghiêm trọng. Tuy nhiên mình cũng không thể nào coi nhẹ chuyện này được, nếu không đến khi phát sinh ra thì lại phiền phức."
Đồng thời hắn cũng nghĩ đến mấy biện pháp có khả năng giải quyết được vấn đề này.
Đầu tiên chính là dùng năng lực của quỷ ảnh để thay đổi thân thể.
Thứ hai là hỏi phương pháp xử lý chuyện này từ miệng của tấm da màu nâu kia.
Cách cuối cùng là giao dịch một cỗ thân thể hoàn mỹ của quỷ với tủ quỷ.
Thế nhưng ba phương pháp này đều cần hắn phải trả một cái giá thật đắt.
Tấm da màu nâu không phải là thứ đáng tin cậy, nói không chừng ở trong lời nói của nó còn cất chứa những cái bẫy rập chết chóc. Nếu không cẩn thận hắn sẽ bị tấm da này hại chết ngay lập tức.
Còn nếu giao dịch cùng tủ quỷ thì cái giá phải trả lại quá lớn, muốn một cỗ thân thể hoàn mỹ dành cho quỷ thì có lẽ cái giá mà thứ kia đòi sẽ vượt quá những gì Dương Gian tưởng tượng.
Còn sử dụng năng lực của quỷ ảnh để thay đổi thân thể... Cách này là đơn giản nhất nhưng nó quá tàn nhẫn. Bởi vì thân thể mà hắn cần chắc chắn phải là thân thể của người sống. Với lại việc này chỉ trị được ngọn chứ không trị tận gốc. Thân thể mới kia cũng chỉ cầm chừng thêm được một thời gian, cuối cùng nó cũng sẽ phải hoại tử, thậm chí là hư thối.
Hắn thầm thở dài ở trong lòng.
Nếu như có thể mà nói, Dương Gian thật sự không muốn bản thân đi tiếp trên con đường của ngự quỷ nhân nữa. Dù sao con đường này cũng quá nguy hiểm. Từ khi hắn trở thành ngự quỷ nhân đến nay mới chỉ có nửa năm, vậy mà những ngự quỷ nhân hắn từng tiếp xúc đã chết không biết bao nhiêu người rồi. Trong số đó cũng có không ít vị được coi là ngự quỷ nhân đỉnh phong. Nhưng điều đó có ích gì chứ? Nên chết thì vẫn phải chết.
Trước đó hắn lại đi một chuyến đến thành phố Trung Sơn, nếu lần đó không phải có sự xuất hiện của hắn thì hai người Đồng Thiến, Phùng Toàn chắc chắn sẽ phải chết.
Đối với tỷ lệ tử vong của ngự quỷ nhân cao như thế này, Dương Gian thật sự không thể nào biết được bản thân hắn có thể đi tiếp được bao lâu và bao xa nữa.
Vốn dĩ trước đó hắn cho rằng bản thân sẽ có một đoạn thời gian dài không cần phải lo lắng về chuyện lệ quỷ khôi phục. Có điều trước mặt chuyện linh dị lại có quá nhiều sự biến đổi, xuất hiện nhiều tình huống mà không có một ai có thể đoán ra được.
"Trước tiên cứ xử lý chuyện hiện tại rồi lại giải quyết chuyện này. Nếu đã giãy dụa, cố gắng đến bước này rồi, thì sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế."
Con mắt Dương Gian hơi nheo lại, trong đầu lập tức hiện ra một thước phim chiếu lại toàn bộ mọi sự việc mà hắn đã trải qua kể từ khi bước ra khỏi trường Thất Trung cho đến tận giờ.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu lần tuyệt vọng ở trong những chuyện linh dị khủng bố nữa, việc hắn còn có thể sống sót thì đã được coi như là một kỳ tích rồi.
Giang Diễm ở bên cạnh thấy bộ dạng trầm ngâm của hắn thì có chút tò mò nên hỏi:
- Cậu đang suy nghĩ cái gì đó?
Dương Gian lập tức thu hồi lại suy nghĩ, sau đó đánh tay lái, điều khiển xe chạy vào bên trong tiểu khu.
- Không có gì đâu, chỉ là một chút chuyện liên quan đến công việc mà thôi.
Hắn sẽ không nói những chuyện này cho Giang Diễm biết, bởi vì có nói cũng vô dụng. Thà rằng để cho cô sống vô ưu vô lo và chỉ tập trung vào công việc như vậy sẽ tốt hơn.
Ngay khi xe vừa chạy đến cửa biệt thự, hắn đã nhìn thấy Vương San San và mẹ của cô là Vương Hải Yến đã đứng chờ hắn ở đó rồi.
Dương Gian lên tiếng chào hỏi:
- Chào dì Vương, dì khỏe chứ.
Vương Hải Yến cười ngượng một tiếng, rồi ngại ngùng nói:
- Trước đó có nghe chồng tôi bảo là cậu đã rời công ty, tôi mang theo San San đến đây để nhờ cậu xem xét tình hình cho con bé một chút.
Trước kia bà ta cực kỳ khinh thường Dương Gian, bởi vì gia cảnh của hắn nghèo, thậm chí bà ta còn cấm đoán không cho Vương San San tiếp xúc với hắn. Nhưng nào nghĩ được rằng hiện tại thân phận giữa hai bên lại thay đổi một cách điên đảo như vậy. Điều này khiến cho bà ta luôn có càm giác xấu hổ cùng ngượng ngùng khi nhìn thấy Dương Gian. Với lại hiện tại Vương Bân lại đi làm thuê cho Dương Gian, bà ta lại càng mất tự nhiên hơn.
Thế nhưng biểu lộ của Vương San San ở bên cạnh lại hoàn toàn trái ngược với Vương Hải Yến, cô tỏ ra cực kỳ bình tĩnh. Dù vậy khi nhìn thấy Dương Gian, trong mắt cô cũng mang theo một loại tình cảm phức tạp, loại tình cảm này giống như là đang kính sợ hắn nhưng lại có đan xen một loại khát vọng, khát vọng nhận được sự giúp đỡ của hắn.
Tình trạng hiện tại của cô vừa đặc thù vừa phức tạp.
Thân thể của cô chỉ là thân thể của người bình thường, nhưng nó lại tiếp xúc với quá nhiều lời nguyền rủa. Mặc dù hiện tại cô vẫn còn có thể sống sót nhưng bản thân lại đang phát sinh ra một loại biến hóa bí ẩn, khôn lường nào đó.
Dương Gian vừa cười vừa nói:
- Dì Vương, dì cứ yên tâm về chuyện của San San đi. Hôm nay cháu sẽ xử lý giúp gì. Thế nhưng chuyện này cũng không cần phải gấp gáp như vậy đâu. Hẳn là dì Vương vẫn còn chưa ăn cơm đúng không, như vậy thì hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi rồi nói chuyện này sao? Đúng dịp cháu cũng đang đói đây.
Vương Hải Yến nói:
- Như vậy có vẻ không được tiện cho lắm.
Dương Gian nói:
- Không có việc gì đâu, đều là người quen cả, không cần phải khách khí như vậy đâu.