Khủng Bố Sống Lại

Chương 689: Bản Năng Khác Thường 1




Chỉ mười phút sau, Chương Hoa đã dẫn cảnh sát tới. Rốt cục chỉ có thể nói là đám người này xui xẻo. Bắt chẹt ai thì không bắt chẹt lại bắt chẹt đúng ngay người phụ trách thành phố Đại Xương, cộng thêm cái tội tụ tập dân chúng làm loạn và cản trợ người thi hành công vụ. Mấy cái này mà góp lại thì coi như nửa đời còn lại của bọn họ sẽ phải ở lại bên trong tù.

Đương nhiên cũng có một số người khá khôn ngoan khi lựa chọn giải quyết riêng tư nên mới may mắn thoát khỏi vòng lao lý.

Thế nhưng lão đầu hói gọi là Lưu Trì kia lại không được may mắn như vậy. Lão ta ngất đi nên không biết là bản thân đã được đưa đến bệnh viện từ lúc nào. Đến khi tỉnh lại lão ta còn nắm lấy tay người cảnh sát ở bên cạnh, rồi chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt để hô to.

- Đền tiền, bảo tên kia đền tiền cho tôi.

Mấy người bên cạnh nghe lão ta nói như vậy thì cảm thán không thôi. Đây là biểu hiện điển hình cho những kẻ cần tiền hơn cần mạng đây mà.

Mà sau khi định hình được cách thức phát triển của công ty, Dương Gian lại trở thành một người ông chủ bỏ mặc mọi thứ, đây đương nhiên là điều mà hắn muốn. Hiện tại đã có Vương Bân phụ trách điều hành, có Trương Hiển Quý ở một bên hỗ trợ, hắn biết chắc chắn sẽ không thể nào xảy ra chuyện gì được nữa.

Trên đường trở lại biệt thự, Giang Diễm ngồi ở trên ghế lái tỏ ra không hiểu nên hỏi:

- Cậu muốn mở công ty thì cứ mở, sao lại lấy đồ của cậu ra để chia cho người khác? Cứ như vậy không phải là bọn họ đã ngồi không mà kiếm được một món hời lớn hay sao? Cậu làm vậy không có lời.

Dương Gian chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó bình tĩnh nói:

- Nếu không cho người ta một chút chỗ tốt thì làm sao người ta lại đi làm việc giúp cô. Với lại hiện tại ngay cả trong một công ty có bao nhiêu chức tôi còn không biết, cô bảo tôi đi quản lý cái công ty này như thế nào?

Giang Diễm nói:

- Mặc dù biết như thế nhưng cái này có chút không thích hợp. Tôi thấy việc mà cậu làm chỉ là tốn công mà không có kết quả.

Dương Gian chỉ cười nhẹ một tiếng rồi nói:

- Nếu không mở ra một cái công ty thì sao có thể lung lạc được đám phú thương đó. Sau này tôi biết kiếm ai giúp khi có chuyện xảy ra đây? Ví dụ như việc xây dựng phòng an toàn, nếu lúc đó không có Trương Hiển Quý hỗ trợ thi công xây dựng, dù là một đội công nhân tôi cũng chẳng thể mời được. Không phải lúc nào có tiền cũng làm được việc đâu. Chẳng thế mà lúc trước, khi thành lập câu lạc bộ ngự quỷ nhân, Vương Tiểu Cường đã từng lôi kéo một nhóm lớn phú thương của thành phố Đại Xương vào làm cổ đông.

- Việc mà tôi muốn làm cũng tương tự như việc xây dựng câu lạc bộ của Vương Tiểu Cường. Mặc dù tên kia đã chết rồi nhưng không thể không nói kế hoạch kia của hắn ta không hề sai một chút nào. Dù sao lúc đó Vương Tiểu Cường mà muốn có tiền thì có tiền, muốn có người đều có người, muốn có thế lực cũng có thế lực. Điều duy nhất mà hắn ta phạm sai lầm chính là không dựa sát vào tổng bộ.

Nói đến đây Dương Gian cũng không có tiếp tục nói nữa. Dương Gian hiểu rất rõ, nếu lúc đó Vương Tiểu Cường trở thành Cảnh sát Quốc tế, như vậy việc hắn ra tay giết chết tên kia kiểu gì cũng sẽ bị tổng bộ ngăn cản. Tổng bộ tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như thế này xảy ra. Cho nên, hiện tại đã có vết xe đổ này rồi, đương nhiên hắn phải làm sao cho mọi chuyện tốt hơn.

Nếu hắn đã có thế lực riêng của bản thân thì cũng cần có thân phận, đó chính là người phụ trách của thành phố Đại Xương.

Đương nhiên, việc toàn vẹn cả hai bên có chỗ tốt thì cũng sẽ có chỗ xấu. Khi nào cũng thế hắn phải luôn luôn cố gắng, luôn luôn nỗ lực. Đồng thời thỉnh thoảng cũng phải chừa cho tổng bộ mấy phần mặt mũi.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào Giang Diễm rồi nói:

- Sau này chị phải giúp tôi quản lý thu chi của công ty, chỉ cần chỗ đó không xảy ra chuyện gì là được. Số tiền mà mấy ông chủ kia bồi thường lúc nãy tý nữa chị cũng tiếp nhận luôn đi, xong xuôi thì bỏ vào quỹ của công ty. Cứ xem đó như là lượng tài chính dùng để khởi động kế hoạch cũng được. Đừng có suốt ngày nghĩ đến việc dạo phố mua quần áo. Nếu chị cứ tiếp tục lười biếng như vậy thì tôi đành phải đổi một người kế toán khác.

Mặc dù hắn biết Giang Diễm là một cô gái khá ngoan ngoãn, ngoại trừ có hơi tham tiền và sợ chết một chút thì không còn nhược điểm nào nữa. Thời đại nà có không ít người ăn cây táo rào cây sung, chân đạp hai thuyền nhưng cô thì không bao giờ có chuyện đó. Việc Dương Gian hơi cảnh cáo cô một chút là vì sợ cô lười biếng làm ảnh hưởng đến công việc của hắn, dù sao công việc mà cô đảm nhiệm rất quan trọng.

Giang Diễm lập tức tỏ ra bộ dạng như một cô gái nhỏ, ôm lấy cánh tay của Dương Gian, nũng nịu nói:

- Cậu cứ yên tâm, ngày mai người ta tuyệt đối sẽ chịu khó đi làm, tuyệt đối không lười biếng nữa.

Dương Gian thuận miệng nói:

- Bình thường Trương Lệ Cầm sẽ giúp chị. Nếu có chuyện gì thì đi hỏi Vương Bân, nghề nghiệp của chú ấy cũng là giám đốc. Công thêm là tiền bối trên thương trường, cho nên điều mà chú ấy biết sẽ nhiều hơn các chị.

Hắn cần phải xử lý những chuyện vặt vãnh này nhanh nhanh một chút, sau đó bắt đầu tập trung tinh thần đi xử lý chuyện của bản thân.

Gần đây Dương Gian có một loại cảm giác... Dường như thân thể của hắn đang dần dần trở nên tồi tệ hơn.

Đây không phải là do lệ quỷ khôi phục, mà là hậu quả do việc lần trước không khởi tử hoàn sinh một cách triệt để. Điều này khiến cho bộ dạng của hắn trở thành nửa người nửa quỷ. Đồng thời gần đây thân thể của hắn dần xảy ra chuyện, cũng không biết đây có phải là hệ quả do hắn sử dụng lực lượng lệ quỷ quá nhiều, hay là một loại cân bằng vô hình nào đó trong người của hắn đang dần bị phá vỡ.

Sỡ dĩ hắn có loại cảm giác này là vì tối qua khi hắn đang nằm ngủ cùng Trương Lệ Cầm, bản thân hắn lại sinh ra một loại xúc động muốn chiếm đoạt lấy cỗ thân thể mềm mại và thành thục kia. Ngay từ đầu Dương Gian chỉ nghĩ đâu là do dục vọng của bản thân quấy phá nhưng khi cảm nhận kỹ lại thì hắn thấy cái này cũng không phải vì dục vọng. Bởi vì loại xúc động này không phải muốn chiếm hữu bình thường, mà là cảm xúc muốn thay đổi sang một thân thể khác.

"Bản năng của quỷ ảnh đã khiến tư tưởng của mình bị ảnh hưởng rồi?"