Khủng Bố Sống Lại

Chương 687: Trương Vĩ Ra Tay




Giờ phút này Trương Vĩ cảm thấy cơ hội cho hắn ta biểu hiện đã đến. Hắn ta không thể cứ tiếp tục im lặng như vậy được. Hôm nay hắn ta phải chứng minh cho mọi người thấy được, không có chuyện gì là hắn ta không xử lý được. Đương nhiên là phải loại trừ mấy thứ đồ quỷ quái kia ra.

Thế là Trương Vĩ lập tức đứng dậy, sau đó tỏ ra cực kỳ chân thành, nói với đám người.

- Mọi người, hãy nghe tôi nói, nếu mấy người mà cứ tiếp tục nháo nhào như thế này thì chỉ chịu thiệt vào mình thôi. Một khi đại ca tôi mà ra ra tay thì sẽ không có chừng mực đâu. Nếu không cẩn thận sẽ biến từ một vụ án tranh chấp kinh tế với nhau thành một vụ án hình sự đấy. Nói không chừng ngày mai người nhà của mấy ông sẽ chỉ nhìn thấy mấy ông qua các mặt báo. Cho nên hôm nay mọi người cho Trương Vĩ tôi chút mặt mũi, cứ coi như chuyện này đã xử lý xong. Mấy người quay về thu dọn đồ đạc rồi đi đi, tôi sẽ coi như hôm nay không có bất cứ chuyện gì xảy ra hết.

Tiếp đến hắn ta đứng ở trước mặt mọi người và kéo áo lên.

Bên trong lập tức lộ ra một chiếc dao gọt hoa quả khá tinh xảo.

Lưu Trì bên cạnh cười nhạt một tiếng rồi nói:

- A! Lông còn chưa có mọc hết mà đã học người ta làm xã hội đen rồi. Cậu thực sự cho rằng chúng tôi tay không đi đến đây hay sao?

Nói xong ông ta liếc mắt ra hiệu cho một vài người xung quanh. Mấy người tiểu đệ ở xung quanh cũng lập tức kéo áo lên, nào là thái đao, gậy bóng chày... Đều lộ ra ngoài. Xem ra ngày hôm nay bọn họ đã có chuẩn bị mà đến.

Con mẹ nó, chuẩn bị đầy đủ như vậy sao?

Trương Vĩ trợn tròn hai mắt, sau đó trầm giọng nói:

- Vốn dĩ lúc đầu tôi còn tưởng là có thể xử lý chuyện này trong hòa bình. Nhưng hiện tại xem ra tôi đã không thể nào tiếp tục che giấu thân phận được nữa.

Nói xong, hắn ta yên lặng lôi từ trong túi ra một khẩu súng lục màu vàng kim.

Súng?

Lưu Trì nheo mắt, vô ý thức lùi về sau mấy bước.

- Trương Vĩ, quay về đi. Chuyện này cứ để Dương Gian xử lý thì hơn.

Trương Hiển Quý cảm thấy tên tiểu tử này chắc chắn không thể nào xử lý được những người này nên khuyên nhủ. Bởi vì theo ông ta thấy những người này không giống như những nhân viên của công ty chính quỷ. Trước đó công ty khoa học kỹ thuật kia là cách ẩn giấu của một thế lực nước ngoài. Nếu công ty kia có thể mở được tại chỗ này, chắc chắn lý lịch sẽ không thể nào sạch sẽ được, chắc chắn có liên quan đến những chuyện phi pháp nào đó.

- Cha, người cứ yên tâm đi, con có thể xử lý được.

Trương Vĩ quay đầu lại đưa tay làm dấu Ok.

Hắn ta không tin, bản thân đã đưa súng ra rồi mà mấy người này còn dám gây chuyện.

Thế nhưng những cái đó chỉ là do hắn ta nghĩ, còn kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

- Mẹ nó, dám hù dọa ông đây hay sao. Chỉ cầm ra một khẩu súng cỏn con đã muốn đuổi chúng ta đi. Ông có rảnh để ngồi lãng phí thời gian với mấy đứa nhóc như cậu đâu. Hôm nay mà không trả tiền thì tôi sẽ dỡ luôn cả phòng làm việc của mấy người. Đừng nghĩ là chúng tôi dễ bị ức hiếp, có gan thì cậu bắn đi.

Khi nhìn thấy Trương Vĩ cầm súng ra, tên Lưu Trì này giống như bắt được nhược điểm gì đó nên không kiêng nể gì mà nhấc chân đạp Trương Vĩ.

Mặc kệ thứ ở trong Trương Vĩ là thật hay giả, một khi đem chuyện này làm lớn lên sẽ không có chỗ xấu nào đối với ông ta hết.

Với lại nếu không làm to chuyện này ra thì bọn họ đi đâu đòi bồi thường?

Trương Vĩ bị đạp một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã. Việc này khiến cho hắn ta tức giận phải mắng to:

- Con mẹ nó, tên nhà ông dám không giữ chữ tín. Vậy mà dám đánh lén sau lưng tôi.

Từ trước đến giờ hắn ta chưa bao giờ đánh nhau mà có thể thắng, cho nên lần này hắn ta lại bị hạ đo ván. Nhưng người chưa bao giờ đánh nhau thua là Dương Gian lại lạnh lùng đứng dậy:

- Xem ra vị ông chủ Lưu này chỉ cần tiền chứ không cần mạng rồi.

Lưu Trì nói:

- Ý của cậu là gì? Nếu còn không nói chuyện bồi thường ổn thỏa thì không xong với chúng tôi đâu. Đừng cho là tôi không biết thứ ở trong tay tên tiểu tử kia. Cậu có tin là tôi sẽ báo cảnh sát khiến cho bọn họ đến niêm phong luôn công ty của cậu không...

Thế nhưng không đợi cho lão ta nói xong, Dương Gian đã nhấc chân đạp một cái vào chỗ bụng mũm mỉm kia. Có vẻ vì lực đạo có chút mạnh nên chân của hắn bị kẹt trong đống thịt bụng kia.

- Rầm!

Lưu Trì lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó bay thẳng ra ngoài, đụng nát cửa sổ rồi lăn lông lốc trên hành lang.

CMN.

Ông chủ Tô ở bên cạnh và mấy người đàn em của tên kia thấy vậy thì hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Đây có còn là con người không.

Lại có thể đá bay người khác văng ra xa.