Khủng Bố Sống Lại

Chương 686: Để Trương Vĩ Xử Lý




Dương Gian nói:

- Sau khi chuyện linh dị của thành phố Đại Xương kết thúc, tôi sẽ phải chạy đến thành phố Đại Kinh để tiếp nhận huấn luyện, khen thưởng cái gì đó. Nhưng mà vì một vài chuyện cho nên kéo dài đến tận giờ còn chưa đi. Nếu không chạy đến đó một chuyến thì xem chừng tổng bộ cũng không thể yên tâm để cho tôi phụ trách tòa thành thị này. Dù sao có một số trình tự thủ tục cũng cần phải tuân thủ theo.

Trương Hàn hỏi.

- Cậu đi mất bao lâu?

Dương Gian nói:

- Nhanh thì phải một tuần, còn chậm thì không biết được.

Trương Hàn lại nói:

- Nếu cậu đi rồi thì ai sẽ xử lý chuyện linh dị của thành phố Đại Xương đây?

Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:

- Trong vòng mấy tháng hẳn là sẽ không có chuyện linh dị xảy ra đâu. Cho nên anh cứ yên tâm đi. Đồng thời trong đoạn thời gian tôi không có mặt ở đây làm phiền anh thay tôi trông coi một chút. Nếu có bất cứ vấn đề gì thì nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ lập tức chạy về.

- Như thế sao? Vậy thì được.

Trương Hàn do dự một chút, cuối cùng anh ta vẫn đáp ứng.

Dù sao cả nhà của anh ta cũng được Dương Gian cứu, chút chuyện đó anh ta không thể không giúp. Ngay khi đám người đang ngồi nói chuyện với nhau, thì hắn chợt thấy hai người Giang Diễm và Trương Lệ Cầm vội vã đi vào.

- Dương Gian, không hay rồi. Msấy ông chủ công ty thuê văn phòng đều đã đến.

Dương Gian nhìn một chút rồi nói:

- Đó không phải là một chuyện tốt hay sao. Như vậy thì tôi sẽ không cần phải qua nhà tìm bọn họ nữa. Vừa lúc chỗ này cũng bàn bạc xong rồi. Cứ để cho bọn họ vào đi.

Còn chưa đợi cho hắn dứt lời.

- Phanh!

Cửa phòng bị người ta bạo lực mở ra.

Ngay sau đó văn phòng rộng rãi bị chen đầy bởi một nhóm người. Điều này khiến cho Dương Gian phải nhíu mày.

Lúc này có mọt người đàn ông mặc âu phục với thể hình béo múp míp và một cái đầu hỏi đứng ra, nhìn xung quanh hai bên rồi hỏi:

- Không biết vị nào là ông chủ của chỗ này vậy?

Dương Gian khẽ đưa mắt nhìn bọn họ một chút rồi nói:

- Là tôi, không biết mấy người có phải là người phụ trách của cách công ty thuê văn phòng ở tầng dưới phải không? Nghe thư ký của tôi bảo là công ty của mấy ông không chịu chuyển đi? Là do bồi thường không hợp lý hay sao? Như là như vậy thì có thể tìm tới tôi để thương lượng một chút. Con người tôi không có ưu điểm gì khác, chỉ có làm việc khá hợp tình hợp lý.

Cậu mà làm việc hợp tình hợp lý?

Giang Diễm ở bên cạnh cũng phải quay đầu đi vì không nhịn nổi.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ở bên cạnh hỏi:

- Cậu là ông chủ của chỗ này? Nhìn tuổi còn rất trẻ a, cậu có bồi thường nổi không vậy?

Dương Gian không nhanh không chậm hỏi lại:

- Vậy ông đây là?

Giang Diễm ở bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Người này họ Tô, còn lão già ngốc ngốc ở bên cạnh gọi là Lưu Trì.

Dương Gian cười cười rồi bảo:

- Ông chủ Tô nói vậy là có ý gì, ông thấy tôi giống không đền bù nổi cho mấy ông lắm hay sao?

Người gọi là ông chủ Tô kia nói:

- Trước đó chúng tôi đã cùng ký với công ty Tu sĩ kia một bản hợp đồng năm năm, hiện tại còn chưa đến một năm mà cậu đã bắt công ty của chúng tôi chuyển đi. Điều này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến công ty chúng tôi, lại thêm tiền bồi thường vì vi phạm hợp đồng. Cả hai cái này cộng lại cũng không phải là một con số nhỏ đâu. Tôi tính đại khái như thế này, nếu vị ông chủ này muốn mạnh mẽ để cho chúng tôi dọn đi khỏi đây trong vòng một ngày, thì ít nhất cũng phải cần con số này.

Ông ta lập tức giơ lên hai ngón tay.

Dương Gian nói:

- Hai ngàn vạn?

Lão già trọc đầu tên Lưu Trì ở bên cạnh vội vàng giơ ba ngón tay rồi nói:

- Gì mà hai ngàn vạn, cậu đang đuổi ăn mày đó à. Hiện tại là thời đại nào rồi mà còn hai ngàn vạn, là 200 triệu. Công ty của tôi tổn thất nhiều hơn nên phải ba trăm triệu.

Dương Gian nhìn đám người một lượt:

- Vậy những vị ông chủ khác thì sao?

Một vị ông chủ khác liền nói:

- Công ty chúng tôi cũng đòi một trăm triệu tiền bồi thường tổn thất.

Dương Gian hơi lắc đầu rồi nói:

- Chuyện này có vẻ như không hợp với quỷ củ cho lắm. Mặc dù có lẽ hợp đồng kia của mấy người là thật, công thêm việc cần phải bồi thường khi phá vỡ hợp đồng là đúng. Nhưng nếu theo như quỷ củ thì mấy người hẳn là nên đi đòi công ty khoa học kỹ thuật kia để bồi thường mới đúng chứ. Bởi vì dù sao đi nữa tôi cũng sẽ không tiếp nhận nợ nần của công ty này đâu. Ngoài ra, sở dĩ tôi muốn cùng mấy người bàn bạc chuyện bồi thường, là vì tôi không muốn chút chuyện nhỏ này sẽ ảnh hưởng đến việc quy hoạch công ty của tôi. Cầm món tiền nhỏ để đuổi mấy người đi, đối với ai cũng đều có lợi hết.

Nói đến đây, trong lòng hắn cũng không khỏi âm thầm cảm thán. Rốt cục cũng có ngày hắn là một người lắm tiền nhiều của.

Sau đó hắn lại nói tiếp:

- Thế nhưng theo cách ra giá của mấy người thì xem ra không có ai định bàn bạc chuyện bồi thường với tôi hết, ngược lại cái này giống như đang bắt chẹt hơn. Nếu mọi người đã không khách khí như vậy, tôi cũng không cần nể tình làm gì. Hiện tại tôi cho mấy người hai lựa chọn, một là thu dọn đồ đạc rồi xéo đi, hai là chuẩn bị vô tù nghỉ dưỡng. Chỉ chọn một trong hai, không có cái thứ ba đâu.

Nói đến đây, ánh mắt của hắn cũng dần trở nên lạnh lùng.

Lưu Trì giận dữ nói:

- Cậu đang nói cái gì thế, định dọa tôi à. Thời điểm ông đây làm ông chủ thì chắc cậu còn đang mặc tã đấy. Lại dám kiện ông đây, ai sợ ai chứ. Ông cứ kéo dài thêm cho nửa năm, một năm, thử xem công ty của mấy người làm sao mở cửa được.

- Đúng đây, không bồi thường, chúng tôi sẽ không đi đâu hết.

- Giấy trắng mực đen rõ ràng. Dù có ra tòa chúng tôi cũng không sợ cậu. Không chịu trả tiền mà đòi đuổi chúng tôi đi, nghĩ hay lắm.

Đám người ở phía sau lập tức nhốn nháo cả lên, khiến cho tràng diện có chút khó khống chế.

Dương Gian cũng không để ý đến những lời của mấy người kia, mà chỉ hỏi ngược lại:

- Tôi cùng không hiểu quá nhiều chuyện trên thương trường nên không biết. Có phải là những chuyện như thế này hay xảy ra lắm đúng không?

Trương Hiển Quý gật gật đầu:

- Chuyện này cũng khá phổ biến, mấy chuyện tranh chấp về nợ nần là cực kỳ dông dài. Tôi cũng gặp qua mấy làn rồi, thế nhưng đại đa số chuyện đều là những người giống như cậu chi thêm chút tiền để giải quyết chuyện này. Còn để thật sự kéo nhau ra tòa thì sẽ trì hoãn thêm nửa năm, một năm, quá phiền phức.

Dương Gian gật gật đầu, hắn phất phất tay rồi nói:

- Dương Gian, gọi điện thoại cho Chương Hoa, nói với anh ta là hiện tại có một lượng lớn người đang bắt chẹt tôi. Giá trị của vụ này khoảng bảy tám trăm triệu, bảo anh ta đến xử lý ngay.

Đúng lúc này Trương Vĩ đột nhiên nói:

- Đại ca, có thể chờ thêm một chút được không? Có lẽ tôi có thể xử lý được chuyện này, cứ để cho tôi thử chút xem sao.

Dương Gian nói:

- Cậu? Có được không đó? Sao tôi cứ có cảm giác là sẽ xảy ra chuyện nhỉ? Nếu không được thì đừng có miễn cưỡng đấy nhé.

Trương Vĩ lập tức nói với giọng điệu cực kỳ tự tin:

- Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Với lại việc động cái là gọi điện thoại báo cảnh sát như vậy không phù hợp với phong cách làm việc của chúng ta. Cậu cứ ngồi nhìn là được rồi.

Nói xong, hắn ta sửa sang lại quần áo rồi đứng dậy hừ một tiếng.