Khủng Bố Sống Lại

Chương 685: Dương Gian Muốn Tới Đại Kinh




"Một, hai, ba... Về sau tám tầng này sẽ là của mình."

Giang Diễm hưng phấn đi từ trên tòa cao ốc đi xuống rồi đi vào bên trong một tòa văn phòng ở trên tầng tám. Hiện tại trông cô chẳng khác gì một lão địa chủ đang đi quan sát địa bản của bản thân vậy. Quả nhiên là công cuộc ôm lấy bắp đùi Dương Gian của cô không có uổng phí.

Đại ca quả thực đúng là đại ca.

Tuy nhiên khi cơn hưng phấn trôi qua, Giang Diễm đột nhiên quay đầu lại hỏi Trương Lệ Cầm với giọng điệu nghi ngờ:

- Thế nhưng tôi vẫn còn có chút không hiểu, việc Dương Gian đưa cho tôi mấy tầng cũng là điều rất bình thường. Dù sao đi nữa thì tôi cũng đã đi theo hắn rất lâu rồi, không có công lao thì cũng phải có khổ lao. Nhưng vì sao cô vẫn có phần ở trong này? Hắn lại còn cho cô hai tầng.

Giang Diễm nhìn ngắm Trương Lệ Cầm từ trên xuống dưới, đồng thời biểu thị vẻ nghi hoặc cùng không hiểu.

Ánh mắt Trương Lệ Cầm có chút né tránh. Cô vuốt vuốt tóc ở hai bên mái rồi ấp úng nói:

- Có lẽ do Dương Gian xem trọng việc tôi là một trong những người nhân viên đầu tiên của công ty cho nên phát thưởng cho khai quốc công thần đi. Hiện tại Dương Gian có nhiều tiền như vậy, đối với hắn mà nói một hai tầng cũng không tính là gì.

Giang Diễm có chút không tin lắm:

- Đúng không đó? Theo như những gì tôi biết, tên đó không thể nào hào phóng một cách vô duyên vô cớ như vậy được, nhất định có nguyên nhân gì đó.

- Nếu vậy tôi không biết rồi.

Trương Lệ Cầm lập tức nói, đồng thời còn bày ra bộ dạng vô tội, không biết gì.

Đương nhiên, đây chỉ là ngoài miệng thôi, trong lòng cô lại hiểu rõ nguyên nhân của việc này. Đây không phải hắn đang bao nuôi cô.... Thế nhưng cảm giác này quả thực không tôi chút nào, thậm chí trong lòng cô có chút vui vẻ.

Giang Diễm thu hồi ánh mắt:

- Được rồi, không nói nữa, dù sao cô cũng không có nhiều bằng tôi. Sau này cố làm việc cho tốt, nếu cô mà ăn cây táo rào cây sung, chân đạp hai thuyền thì cẩn thận không sống được lâu đâu. Loại người như chúng ta cần phải dựa vào sự bảo vệ của Dương Gian mới có thể sống sót. Điều này chắc cô cũng đã hiểu sau khi trải qua nhiều chuyện linh dị như vậy rồi chứ.

Trương Lệ Cầm vội vàng nói:

- Đương nhiên tôi biết điều này rồi, sao tôi có thể chân đạp hai thuyền được chứ. Nếu sau này hắn không có sa thải tôi thì tôi đã cảm kích lắm rồi. Cô cứ yên tâm đi, sau này tôi sẽ cố gắng làm việc, không để thất vọng đâu.

Giang Diễm gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng:

- Như thế là tốt nhất.

Chưa có sự đồng ý của Dương Gian mà cô đã tỏ ra bộ dáng của một nữ quản gia, bắt đầu đánh giá nhân viên. Đúng lúc này có một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục nhiệt tình đi đến, có vẻ hắn ta vừa mới tới công ty.

- Đây không phải là Giang tiểu thư và Trương tiểu thư hay sao? Sao hai cô lại đến công ty sớm như vậy? Không phải hôm qua ông chủ chúng tôi đã nói rõ ràng rồi hay sao, trước khi hợp đồng chấm dứt, công ty chúng tôi sẽ không bao giờ dọn đi. Cho nên vẫn mong hai vị đừng lãng phí thời gian nữa. Với lại có một số chuyện hai cô không thể nào quyết định được, nên tốt nhất vẫn là gọi ông chủ của hai cô đến đi.

Ngay khi nhìn thấy người này, khuôn mặt của Giang Diễm lập tức trầm xuống, nói với giọng điệu lạnh như băng:

- Ông chủ của chúng tôi đã nói rồi, đây là lời thông báo cuối cùng. Nếu như công ty các ông còn muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình thì mời người phụ trách của công ty ông lên văn phòng để nói chuyện bình thường. Còn nếu công ty các ông cứ kỳ kéo không chịu giải quyết thì ngày mai ông chủ chúng tôi sẽ báo cảnh sát.

Người đàn ông tên là Trịnh quản lý này nói:

- Báo cảnh sát? Đừng có mạnh miệng như vậy chứ, cô định báo cáo chúng tôi về tội gì? Chúng tôi có làm việc gì phạm pháp đâu.

Giang Diễm nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:

- Đúng rồi, lúc nãy Dương Gian bảo như thế nào ấy nhỉ? Tôi quên mất rồi.

Trương Lệ Cầm nghĩ một lát rồi nói:

- Dương Gian bảo là nếu như bọn họ còn không chịu dọn đi thì báo cáo bọn họ với tội danh quấy phá an toàn của thành phố Đại Xương, đồng thời làm ảnh hưởng đến việc hắn thi hành công tác... Nếu cần thiết thì có thể coi đây là một chuyện linh dị đặc thù, cần phải xử lý ngay lập tức.

- Nghe thấy không, tôi xin nhắc lại cho ông nghe một lần nữa. Nội trong ngày hôm nay ông chủ của công ty ông phải đến văn phòng chúng tôi để bàn bạc về việc bồi thường. Nếu qua ngày hôm này mà còn không có bàn bạc xong thù đừng có trách vì sao chúng tôi lại đuổi các ông đi.

Giang Diễm hừ lạnh một tiếng, sau đó không thèm để ý đến người quản lý này, cô hất đầu một cái rồi xoay người rời đi.

Trương Lệ Cầm cũng nghiêm túc nói:

- Trịnh quản lý, hi vọng công ty các ông cũng không nên có hung hăng càn quấy như ngày hôm qua, nếu cứ giải quyết mọi chuyện như bình thường thì đối với ai cũng tốt hết. Nhưng nếu các ông vẫn cứ tỏ ra thái độ như ngày hôm qua thì tôi không dám đảm bảo là sau đó sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.

Hiện tại có Dương Gian đứng ở phía sau chống lưng, cho nên khí thế của cô cũng cực kỳ thịnh. Cô chỉ để lại một câu nói mang tính cảnh cáo, sau đó cũng rời đi.

Nhìn hai người kia bỏ đi, ánh mắt của Trịnh quản lý cũng lấp loé không yên. Hắn ta không phải kẻ ngu ngốc cho nên cũng nhìn ra được ông chủ mới của tòa cao ốc này không phải là một kẻ dễ chơi. Nếu không sẽ không thể nào lấy được thứ này ngay khi nó vừa mới bị niêm phong có mấy ngày như vậy được. Thế nhưng hắn ta lại chỉ là kẻ làm thuê, không thể nào quyết định chuyện này được.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta cảm thấy vẫn nên gọi điện thông báo cho ông chủ.

Đương nhiên trong khoảng thời gian này Giang Diễm không chỉ đi tuần tra địa bàn của cô mà còn đi thông báo với mấy người phụ trách của các công ty thuê văn phòng ở trong tòa cao ốc. Để cho bọn họ chuyển đi khỏi chỗ này, đồng thời thông báo luôn thời gian quy định là một ngày. Mà ở trong văn phòng trên tầng cao nhất của tòa cao ốc.

Sau mấy giờ bàn bạc với nhau đám người Dương Gian, Vương Bân, Trương Hiển Quý, Trương Hàn đã đưa ra kế hoạch cho đại bộ phận mọi chuyện.

- Tạm thời chuyện của công ty cứ tính như thế đi, mấy ngày nữa tôi còn phải chạy đến thành phố Đại Kinh một chuyến, cho nên không có nhiều thời gian để đi quản mấy chuyện như thế này nữa. Vì thế tôi chỉ đứng tên với danh nghĩa là tổng giám đốc công ty mà thôi, còn những chuyện còn lại thì phải nhờ vào chú Vương và Trương Vĩ cậu. Hiện tại hai người một là giám đốc, một cái là phó giám đốc, gần như hai người đã có thể quyết định hết toàn bộ mọi chuyện trong công ty rồi.

Trương Hiển Quý hút thuốc, cau mày, sắc mặt có chút cổ quái, ông ta nói:

- Cậu để cho Trương Vĩ đi quản lý công ty này? Sẽ không có chuyện gì đấy chứ?

Trương Vĩ cười lạnh nói:

- Cha à! Xem ra cha cũng không tin vào năng lực của con hay sao? Chờ đến khi công ty chính thức đi vào hoạt động, con sẽ chứng minh cho cha thấy cái gì gọi là kỳ tài thương nghiệp.

Trương Hiển Quý nhịn không được muốn mắng hắn ta vài câu. Nhưng sau đó lại cảm thấy cứ để cho Trương Vĩ ngồi đợi ở chỗ này cũng không tệ. Mặc kệ sau này công ty có phát triển như thế nào đi nữa thì thằng nhãi con này cũng sẽ học hỏi được một chút kinh nghiệm. Sau này ông ta sẽ không cần phải lo lắng cho hắn ta nữa. Với lại có sự giám sát của Vương Bân, cùng với chỗ dựa là Dương Gian. Công ty có muốn phá sản cũng không được.

Với lại mục đích của công ty cũng không phải là lợi nhuận.

Lúc này Trương Hàn lại tỏ ra hơi kinh ngạc, anh ta nói:

- Dương Gian, cậu lại muốn đi đến thành phố Đại Kinh? Sao trước đó tôi không có nghe cậu nói qua chuyện này bao giờ vậy?