Khủng Bố Sống Lại

Chương 678: Uống Rượu




Sau khi trải qua chuyện linh dị của quỷ chết đói, số lượng người của thành phố Đại Xương đã không còn nhiều. Đại đa số người sống sót sau chuyện đó đã chứng kiến được sự khủng bố thực sự của chuyện linh dị, vì thế bọn họ lựa chọn rời xa tòa thành thị này. Bởi vì bọn họ không thể nào biết được hiện tại thành phố Đại Xương đang là một trong những thành phố an toàn nhất trên thế giới.

Nhưng việc đường phố quạnh quẽ này sẽ không thể kéo dài quá lâu, bởi vì trước đó trên thế giới cũng không phải chỉ có mỗi thành phố Đại Xương là trải qua chuyện linh dị này. Một số thành thị khác cũng không khá hơn chút nào, thậm chí ở nước ngoài còn có một số chỗ nghiêm trọng hơn.

Tám giờ ba mươi phút sáng, một chiếc xe việt đã hào hoa màu xanh ngọc chạy từ ngoại ô vào bên trong trung tâm thành phố. Tình cảnh trên đường lúc này cực kỳ vắng vẻ, trông cứ như là ngày mùng một tết nên mọi người ở nhà ăn tết hết rồi vậy. Hiếm khi thấy được một vài chiếc xe chạy qua lại ở trên đường. Thỉnh thoảng chỉ có mấy chiếc xe đi tuần tra nhằm đảm bảo trị an cho thành phố.

- Người trong thành phố Đại Xương đã càng ngày càng ít. Lần trước tôi có gọi thức ăn nhanh nhưng lại không có người giao hàng. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì mấy căn nhà của chúng ta làm sao mà bán được chứ. Đã gần tháng rồi mà còn chưa bán được một căn phòng nào.

Ngồi ở ghế lái phụ, Giang Diễm đang mặc một bộ quần áo công sở màu đen. Phải nói là bộ dạng lúc này của cô cực kỳ xinh đẹp, ở phía dưới làn váy là một đôi đùi đẹp thẳng tắp được bao phủ bởi lớp tất chân khiến nó càng trở nên dụ hoặc hơn.

Tuổi 25 là lứa tuổi mà vẻ nữ tính cùng gợi cảm của một người phụ nữ được phát huy ra vô cùng tinh tế.

Mặc dù trong miệng của cô thì luôn lầm bà lầm bầm những câu phàn nàn. Nhưng thực tế trong lòng lại cực kỳ hài lòng đối với hiện trạng hiện tại của bản thân. Mắt của cô luôn luôn quét qua quét lại trên người thành niên trẻ tuổi ở bên cạnh.

Lúc này Dương Gian đang lái xe một cách hờ hững. Hắn dùng tay đỡ đầu, tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt sắc bén luôn chăm chú nhìn về phía trước. Đồng thời trong ánh mắt còn mang thêm một vài phần hung ác cùng nham hiểm. Mặc dù hiện tại hắn đang mặc âu phục nhưng khiến cho người ta cảm thấy hắn như con dã thú cực kỳ nguy hiểm đang hành tẩu ở trong rừng. Bất kể là ai, khi bị ánh mắt này nhìn chằm chằm vào đều sẽ có cảm giác đứng ngồi không yên. Tuổi tác hiện tại của hắn còn chưa đến 20 nhưng trên người hắn đã không còn vẻ thanh xuân, tràn đầy sức sống như những người bạn cùng trang lứa.

Đây chính là do hắn đã trải qua nhiều chuyện linh dị, đồng thời qua lại dọc bờ vực của sự sinh tử mới có thể hình thành nên khí chất như hiện tại.

Rừng thiêng nước độc, mãnh thú chực chờ. Nếu hắn không hóa thành dã thú thì làm sao có thể sống sót được chứ?

- Hôm qua tôi bảo chị đi thông báo cho mấy người kia, chị đã thông báo chưa?

Giọng nói của Dương Gian cực kỳ trầm thấp, lạnh lẽo, không có bất cứ tình cảm nào.

- Cái này cậu cứ yên tâm đi, buổi sáng tôi đã cố tình đi thông báo lại cho mấy người kia thêm một lần nữa. Bọn họ đã bảo sẽ đến, nói không chừng hiện tại bọn họ đang đứng ở cửa công ty chờ cậu đấy.

Giọng nói của Giang Diễm có kèm theo một chút nũng nịu, cô không hề e ngại Dương Gian chút nào. Bởi vì dù sao đi nữa thì dù dã thú cực kỳ nguy hiểm nhưng nó cũng có thể bảo hộ, che chở cho cô.

Giang Diễm là một trong những người nhận được sự bảo vệ của Dương Gian.

Đúng lúc này, ở trên hàng ghế sau đột nhiên vang lên một giọng nói ôn nhu.

- Dương Gian, hiện tại việc bàn giao lại tòa cao ốc vẫn còn tồn tại một số vấn đề. Ngày hôm qua tôi và Giang Diễm còn chưa có đàm phán xong với những người kia. Cậu xem chúng ta có nên xử lý chuyện này trước không?

Trương Lệ Cầm đang cầm và sửa sang xấp tài liệu, cô cũng mặc một bộ quần áo công sở nhưng lại bảo thủ hơn Giang Diễm một chút. Dù vậy cả người của cô vẫn tản mạn ra một loại mị lực của người phụ nữ thành thục.

Dương Gian nói:

- Còn có chuyện gì nữa?

Trương Lệ Cầm nói:

- Trước đó có mấy công ty ký kết hợp đồng thuê văn phòng với công ty kia, đến hiện tại vẫn chưa hết hạn hợp đồng nên bọn họ không chịu dọn đi. Chắc họ đang định đòi khoản bồi thường kếch xù đây mà. Hôm qua tôi đã cùng đàm phán với người đại diện của bọn họ rồi. Thái độ của bọn họ có chút ác liệt. Chúng tôi đã đưa ra điều kiện phù hợp với thị trường hiện tại nhưng bọn họ đều từ chối. Hơn nữa còn...

Dương Gian lập tức hỏi:

- Còn thế nào?

Giang Diễm ở bên cạnh lập tức hừ một tiếng rồi bảo.

- Còn muốn chúng tôi phải uống rượu với bọn họ. Cái lão sắc quỷ kia còn nhìn chằm chằm vào chân của tôi.